Khi phụ thân ta đưa Giang Tịch Dao về phủ Thượng thư, nương ta vừa mới chấp nhận sự thật về “bạch nguyệt quang” của cha, vẫn còn đang lau nước mắt.
Giang Tịch Dao đứng bên cạnh phụ thân ta.
Nàng mặc một bộ váy dài màu trắng thêu hoa văn mây, cài trâm ngọc đỏ, trang điểm lộng lẫy hơn cả ta – vốn là đích nữ của phủ Thượng thư này.
Thì ra phụ thân ta về trễ hơn chúng ta một canh giờ là vì đi sắm sửa trang phục cho nàng ta.
Phụ thân ta dường như còn chịu chi hơn cả đại bá khi chăm lo cho mẹ con Giang Tịch Dao.
Đại bá có nhiều con cháu, lại không ưa Xuân di nương, nên mẹ con nàng ta trong phủ chẳng được sủng ái, cũng ít người biết đến Giang Tịch Dao.
Phụ thân ta bịa ra câu chuyện Giang Tịch Dao là cô nhi của một người bạn cũ đã khuất, đổi tên thành Giang Tịch Tịch.
Nương ta ngẩng lên, mắt vẫn còn đỏ, không còn niềm vui như trước mỗi khi phụ thân ta trở về, ánh mắt nhìn phụ thân đầy xa lạ và lạnh lùng.
Phụ thân ta khựng lại, nụ cười trên môi chợt tắt.
Ông ta nhíu mày, lòng trào dâng cảm giác bất an, nhưng lại không hiểu được nguồn cơn của sự bất an ấy.
Chỉ sau chốc lát, Phụ thân ta bước tới, tiếp tục đóng vai một người chồng chu đáo như thường lệ. Ông nắm tay nương ta, nhìn thấy mắt bà ấy đỏ hoe liền nhíu mày lo lắng:
“Phải chăng là do Thường nhi nghịch ngợm, khiến phu nhân phải khóc?”
Nương ta nhìn cha, ánh mắt của ông ấy vẫn ngập tràn sự quan tâm và lo lắng thật lòng.
Ông ấy diễn quá giỏi, nếu không tận mắt chứng kiến, làm sao có thể tin được ông chưa từng yêu nương ta đây ?
Nương ta quay mặt đi, thoáng chút chán ghét, nhưng bà cố nén lại mà không rút tay ra khỏi tay cha.
Nửa giận nửa trách, bà nói:
“Chàng cả đêm qua không về, cũng chẳng gửi lời nhắn nào. Thiếp đã tìm chàng khắp nơi mà không thấy, lo lắng cả ngày trời mà chẳng có lấy một tin tức gì từ chàng, làm sao thiếp có thể không giận?”
Nghe vậy, Phụ thân ta thở phào, nét mặt dãn ra, cười nhẹ:
“Đúng là tại ta khiến phu nhân lo lắng rồi.”
Nói xong, ông rút từ trong tay áo ra một chiếc trâm ngọc trắng, đặt lên tóc nương .
Ta và nương nhìn nhau, cả hai đều nhận ra chiếc trâm này giống hệt chiếc Xuân di nương đang đeo, chắc chắn là cùng một bộ trang sức.
“Phu nhân nhớ lần sau đừng tìm ta nữa, ta dù có chết cũng không nỡ để phu nhân phải chịu khổ vì ta.”
“Lần này nguy hiểm nên ta về trễ một chút, nhưng may mắn là đã cứu được Dao Nhi, cũng coi như giữ lại được dòng máu của đại huynh.”
Nương ta cười nhạt, đại bá lúc còn sống thì họ coi nhau như kẻ thù, giờ đại bá mất rồi Phụ thân ta lại diễn trò tình nghĩa huynh đệ sâu đậm.
Phụ thân ta vẫy tay gọi Giang Tịch Dao lại gần:
“Dao Nhi, mau tới gặp bá mẫu của con đi.”
Giang Tịch Dao bước đến, đôi mắt vốn trong veo giờ đây ngấn lệ, chỉ chực chờ rơi xuống.
Nhưng gừng càng già càng cay, trước cái cảnh nũng nịu yếu đuối này của nàng, ta thì trợn tròn mắt khó chịu, còn nương ta thì vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, không biểu hiện ra ngoài.
Nương ta nhìn Giang Tịch Dao một lúc, khuôn mặt dần trở nên đầy tình thương và sự xót xa như một trưởng bối bình thường.
Khóe miệng Giang Tịch Dao nhếch lên một nụ cười đắc ý mà ít ai có thể nhận ra. Nước mắt nàng lập tức trào ra, lao vào lòng nương ta:
“Bá mẫu!”
Gương mặt nàng đầy đau khổ, nước mắt ngấn lệ, diễn trọn vai một cô cháu gái đáng thương vừa mất nhà cửa, người thân.
Kiếp trước, ta và nương đã động lòng thương hại nàng ta. Cuối cùng lại dẫn sói vào nhà, tự đưa mình vào đường cùng.
Kiếp này, ta nhất định sẽ không để ta và nương lặp lại sai lầm đó nữa!
Phụ thân ta cũng bị màn diễn của họ làm cảm động, còn rơi hai giọt nước mắt. Ông nhân cơ hội tuyên bố sắp xếp cho tương lai của Giang Tịch Dao.
“Gọi là bá mẫu gì chứ, đứa trẻ đáng thương. Từ nay bá mẫu chính là mẹ ruột của con.”
“Con hãy coi Thường nhi là muội muội ruột của mình, từ nay phủ Thượng thư này là nhà của con.”
Phụ thân ta nói với giọng đầy hào hùng, nhưng lại thấy nương ta chỉ đang lau nước mắt vì thương xót hoàn cảnh của Giang Tịch Dao, chứ không hề có ý định nhận nàng làm con.
Giang Tịch Dao khóc một lát rồi ngừng lại, không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn.
Nàng nhìn nương ta đang khóc thút thít, rồi lại nhìn ta đứng bên cạnh với gương mặt lạnh lùng. Nàng cho rằng vì sợ ta không chấp nhận, nên nương ta mới không muốn cho nàng thân phận thiên kim của phủ Thượng thư.
Giang Tịch Dao ánh mắt khẽ dao động, lông mi rung rinh.
Nàng ngừng khóc, sau đó nàng tỏ vẻ hiểu chuyện, nói:
“Nhị thúc nhị thẩm cứu mạng cháu gái trong cơn hoạn nạn, đã là ân đức khôn cùng, Dao Nhi nào dám mơ tưởng được đối xử như muội muội Thường nhi.”
“Trải qua hoạn nạn lần này, Dao Nhi đã hiểu, tất cả địa vị, vật chất chỉ là phù du, được nhị thúc nhị thẩm cưu mang đã là ân huệ lớn nhất đời rồi.”
“Nhị thúc nhị thẩm không chê bỏ mà cho ở lại phủ, Dao Nhi đã vô cùng cảm kích. Còn chuyện ăn mặc, cứ như người hầu trong phủ là đủ rồi.”
Phụ thân ta giật mình, định lên tiếng ngăn lại, chỉ thấy Giang Tịch Dao nhẹ lắc đầu.
Ông hiểu ý, dừng lại rồi cùng Giang Tịch Dao nhìn nương ta.
Nương ta cầm khăn lau nước mắt xong, lơ mơ nói:
“À, thế… thế không hay đâu.”
Nương ta miệng thì nói không hay, nhưng không hề có ý muốn ngăn cản Giang Tịch Dao. Ta đứng bên cạnh suýt bật cười thành tiếng, hóa ra nương ta cũng biết diễn như vậy.
Thấy nương không phản ứng, phụ thân ta chuyển ánh mắt sang ta.
Ông cố gắng kìm nén sự không hài lòng trong giọng nói, nhẹ nhàng khuyên ta:
“Thường nhi, con từ nhỏ đã gần gũi với Dao Nhi, ngày trước thấy Dao Nhi bị các tỷ muội bắt nạt, con thậm chí còn tặng cho nàng con chó yêu quý của mình. Con là người mềm lòng nhất, hay là con sắp xếp việc này đi.”
Giang Tịch Dao nhìn ta đầy hy vọng, nhưng khuôn mặt lại cố tỏ vẻ thanh cao, không quan tâm.
Sống lại một đời, ta thực sự ghét khuôn mặt này của nàng ta.
Ta gật đầu, phá tan mọi ảo tưởng của họ:
“Đường tỷ nói đúng, hiện tại hoàng thượng đang thanh trừng, thời gian nhạy cảm. Nếu để đường tỷ được ăn mặc giống như con, sẽ khiến những kẻ có ý đồ đặt điều nghi ngờ.”
“Đường tỷ quả nhiên thông minh và thấu hiểu, ngay cả điều này cũng đã nghĩ đến cho phủ Thượng thư chúng ta, thật lợi hại.”
“À, phải… phải rồi.”
Đường tỷ mím môi, nở một nụ cười méo mó, còn tệ hơn cả khóc.
Nương ta cũng bước tới, dứt khoát chốt lại:
“Dao Nhi thật hiểu chuyện khiến người ta đau lòng, vậy thì ủy khuất cho con rồi.”
Giang Tịch Dao từ kiếp trước vốn được đối xử như thiên kim của phủ Thượng thư, nay bị chuyển sang sống ở căn phòng nhỏ phía sau dành cho hạ nhân.
Nàng ta phải sống cùng với đám hạ nhân, ăn ở, giặt giũ và làm việc cùng họ từ sáng tới tối.
Nhưng tất cả những việc đó vẫn chưa là gì so với những gì ta đã phải chịu đựng ở phủ Hầu gia.
Đường tỷ tốt của ta, những ngày khổ cực của ngươi chỉ mới bắt đầu thôi.
Đêm rằm sắp tới, sinh nhật của Xuân di nương cũng gần kề.
Từ ngày phụ thân ta đón Giang Tịch Dao về phủ, nương ta đã tìm cớ để thu hồi lại toàn bộ sản nghiệp gia đình và đích thân quản lý. Mỗi khoản chi tiêu đều được bà ấy ghi chép rõ ràng, đến mức phụ thân ta cũng không thể tìm được kẽ hở.
Cuối cùng, phụ thân ta không nhịn được mà phải đến tìm nương .
Ông ta mỉm cười, nhận lấy chén trà nương ta đưa, sau đó giả vờ như vô tình nhắc đến:
“À phải rồi, phu nhân, ta cần một khoản tiền để lo liệu việc này nọ, khoảng hai nghìn lượng là đủ.”
Nương ta tỏ ra nghi ngờ, hỏi chuyện gì mà cần đến nhiều tiền như vậy?
Phụ thân ta từ tốn giải thích, có lẽ vì trời quá lạnh, mồ hôi lạnh bắt đầu lấm tấm trên trán:
“Tháng này, Thị lang Đại Lý Tự vừa có đích trưởng tử, ta cần chút bạc để lo liệu quan hệ, cũng mong muốn giúp gia đình đại huynh bị lưu đày có chút dễ thở hơn.”
Nghe vậy, nương ta gật đầu:
“Phu quân thật chu đáo, để hai ngày nữa ta chuẩn bị rồi gửi qua cho chàng.”
Phụ thân ta thấy nương không nghi ngờ gì, thở phào nhẹ nhõm, liền vội vã viện cớ bận công vụ, rời phủ để gặp người phụ nữ của ông ta bên ngoài.
Những ngày này, ông ta luôn lấy lý do xã giao, nhưng thực chất là ở bên Xuân di nương. Ông ta tự nghĩ rằng những lý do này hoàn hảo không một kẽ hở. Ông ta đâu biết rằng nương ta chẳng còn quan tâm ông dành tình cảm cho ai nữa.
Dù yêu thương Phụ thân ta, nhưng nương ta cũng hiểu rõ rằng người nằm cạnh mình đã khác lòng. Bà đã nhận ra phụ thân ta chỉ là kẻ giả dối, muốn nhận đủ cả hai bên.
Tình cảm chân thật đã lầm trao, nhưng điều quan trọng nhất là biết dừng lại đúng lúc! Nương ta đã quyết tâm cắt đứt với phụ thân ta một lần cho xong!
Ta bước ra từ phòng trong, nương ta ngạc nhiên hỏi:
“Thường nhi, tại sao con lại để nương đưa cho ông ấy hai nghìn lượng?”
Nhìn khuôn mặt hốc hác của nương , lòng ta dâng lên cảm giác xót xa. Bà đã yêu phụ thân ta bao năm, bảo không đau lòng thì là nói dối. Nhưng bà có lòng kiêu hãnh của mình, đã quyết định ra đi thì tuyệt đối không do dự.
Những ngày qua, bà âm thầm chuyển tài sản hồi môn của mình ra ngoài. Bà cũng điều những ám vệ từng giao cho phụ thân ta để cứu Giang Tịch Dao ra tiền tuyến lập công cho cữu cữu của ta.
Nếu một ngày sự việc bị bại lộ, có lẽ còn có thể lập công chuộc tội, mong hoàng thượng khoan hồng.
Những kẻ phụ bạc chân tình, đáng nuốt một ngàn cây kim. Lần này, những gì họ nợ chúng ta, ta sẽ đòi lại từng món!
“Nương à, người cứ để mà xem, đến khi sinh tử cận kề, phụ thân và bạch nguyệt quang của ông ta còn thân thiết được đến đâu.”
Ngày 23 tháng Chạp, không chỉ là sinh thần của Xuân di nương mà còn là sinh thần của Thái hậu.
Tân đế vừa đăng cơ, quyền lực chưa vững, nên Thái hậu cũng ra mặt giúp hoàng thượng chiêu dụ các đại thần. Do đó, tất cả nữ quyến của các quan từ Ngũ phẩm trở lên đều nhận được thiệp mời vào cung dự tiệc. Ta cũng nằm trong số đó.
Khi ta chuẩn bị bước lên xe ngựa rời phủ, Giang Tịch Dao gọi ta lại.
Nàng ôm cây đàn “Lưu Nguyệt” mà dù nhà cửa bị tịch thu nàng cũng không nỡ bỏ đi, chầm chậm bước về phía ta.
Ta nhìn thấy đôi tay trắng muốt gầy guộc của nàng, trên đó nổi lên những đường gân xanh. Nàng mỉm cười, đưa cây đàn cho ta:
“Tỷ tỷ giờ chẳng còn gì cả, chỉ có cây đàn Lưu Nguyệt này, nguyện dâng tặng muội muội, giúp muội giành được ngôi vị đệ nhất tài nữ trong yến tiệc sinh thần của Thái hậu.”
Ánh mắt ta dừng lại một lát trên những sợi dây đàn sắc nhọn:
“Ngựa tốt phải có yên tốt, cây đàn Lưu Nguyệt quá quý giá, muội chỉ là kẻ ngốc, dùng cây đàn gỗ bình thường này là đủ.”
Giang Tịch Dao sững lại, khóe mắt thoáng qua chút hoảng hốt.
Nhưng khi nàng ta lấy lại bình tĩnh, xe ngựa của ta đã lăn bánh đi xa.
Kiếp trước sau khi mất trí nhớ, đã hai năm ta không động đến đàn, việc chơi đàn bị mai một là điều khó tránh.
Vì vậy, ngay từ khi trọng sinh, ta đã luyện tập tấu đàn từ sáng đến tối, chỉ để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Trời không phụ lòng người, trong yến tiệc sinh thần của Thái hậu lần này, ta lại giành được ngôi vị đệ nhất tài nữ như kiếp trước.
Theo lẽ thường, ta được phong danh hiệu “Kinh thành đệ nhất tài nữ.”
Ta ôm chặt cây đàn gỗ của mình, giống như kiếp trước, ta tiến đến gần chỗ của Thái hậu để xin một phần thưởng.
Kiếp trước, Giang Tịch Dao luôn than thở trước mặt ta về người “mẹ ruột” của nàng, xót xa vì mẹ không có ai thờ cúng.
Khi đó, ta đã xin Thái hậu cho đưa bài vị của Xuân di nương vào từ đường của nhà họ Giang.
Người đã khuất không còn, Thái hậu vì giữ thể diện mà đồng ý, nhưng cũng khiến Thái hậu không vui, bỏ tiệc ra về sớm.
Lần này, ta khéo léo nói rằng mình chưa nghĩ ra sẽ xin gì, nếu ngày nào đó nghĩ ra, thì sẽ đến gặp Thái Hậu vòi vĩnh. Điều này lại khiến Thái hậu cười ha hả, vui vẻ chấp thuận.