Khi đó, ta bị người cướp đàn đẩy ngã, lăn xuống sườn núi, cả cơ thể đau đớn như bị xe ngựa nghiền qua, vừa nặng vừa đau.

Người tới cứu ta, đường tỷ Giang Tịch Dao, không chút biểu cảm, lấy đi cây đàn mà ta liều mạng bảo vệ.

Gương mặt nàng lúc ấy khác hẳn nụ cười thân thiện thường ngày, thay vào đó là sự căm ghét và lạnh lùng từ tận đáy lòng.

Nàng nói: “Giang Thường Linh, ngươi kém ta mọi mặt.”

“Nếu nhà ta không bị tịch thu, danh hiệu ‘Kinh thành đệ nhất tài nữ’ làm sao rơi vào tay ngươi, cái kẻ vô dụng này!”

“Ta đã rơi xuống bùn lầy vực thẳm, sao ngươi lại có thể mãi mãi cao quý không nhuốm bụi trần như vậy!”

Ta chợt tỉnh ngộ, chẳng trách nàng luôn làm khó ta.

“Hóa ra ta mới là Giang Thường Linh.”

Còn nàng, chính là đường tỷ của ta, Giang Tịch Dao, người bị tịch thu gia sản.

Tiếng đàn đột ngột dừng lại. Thế tử phi nhếch miệng cười, nhưng nụ cười không đạt đến đôi mắt:

“Phán Nhi, ngươi thấy ta gảy khúc nhạc này thế nào?”

Giang Tịch Dao đứng dậy, ôm cây đàn Lưu Nguyệt tiến từng bước về phía ta. Giọng nói của nàng mang theo sự khoái trá đã chờ đợi từ lâu:

“Ồ, cuối cùng ngươi cũng nhớ ra rồi? Tốt lắm.”

“Ta chỉ sợ ngươi mãi mãi không nhớ lại, không biết vì sao mỗi ngày bị ta hành hạ, không biết rằng kẻ cướp đàn và bán ngươi làm nô tỳ chính là ta.”

“Ngươi ấy à, người muội muội luôn thuận lợi của ta, ngươi chẳng hay biết gì mà cứ thế bước trên con đường ngu ngốc, thật là nhàm chán.”

Ta biết bây giờ không phải là lúc để tính sổ với nàng.

Ta lảo đảo muốn đứng lên, nhưng ngay lập tức, cây đàn trong tay Giang Tịch Dao rơi xuống đập thẳng vào đầu ta.

Đàn Lưu Nguyệt vỡ làm đôi, bị Giang Tịch Dao ném xuống đất tuyết như ném một món đồ rác rưởi.

Nàng nói: “Cây đàn này, đã sớm dơ bẩn rồi.”

Ta nhìn Triệu An đang đuổi tới gần, khẽ nhắm mắt lại.

Nếu không thể thoát, vậy thì cùng xuống địa ngục đi!

Ta nhặt lấy mảnh vỡ của cây đàn trên đất, lao về phía Giang Tịch Dao.

Không ngờ, chưa kịp đến gần nàng, ta đã bị Triệu An từ phía sau dùng dây đàn xiết chặt cổ!

Ngay lập tức, máu từ cổ ta trào ra. Ta càng giãy giụa, dây đàn càng xiết chặt hơn.

Trong sự căm hận và không cam lòng, ta chết không nhắm mắt.

Một giọt máu lẫn nước mắt trào ra từ mắt ta, và ta nghe thấy một giọng nữ thanh tao vọng lên từ trong rừng mai.

“Giang Thường Linh, ngươi có muốn thay đổi số phận, để những kẻ lăng nhục ngươi nhận được sự trừng phạt không?”

Linh hồn ta trong cơn bão tuyết và những cánh mai đỏ thắm hét lên giận dữ: “Ta muốn!”

“Thường nhi, nhà của đại bá con gặp chuyện rồi, nếu trời sáng mà di nương con chưa về, con phải đến nhà ngoại tổ phụ cầu xin ông ngoại con che chở.”

Nương ta mặc thường phục, vội vàng đánh thức ta dậy dặn dò.

Giấc mộng bị gián đoạn, nhưng ta lập tức tỉnh táo, nhìn những thứ quen thuộc xung quanh, ta nhận ra mình đã trọng sinh.

Chính là giọng nói trong rừng mai đã cho ta cơ hội làm lại.

Khi được gặp lại nương ta một lần nữa, cảm giác như đã qua một kiếp.

Ta cố gắng kiềm nén niềm vui khi được gặp lại người, cố ý dụi mắt một cách lười biếng, giả vờ ngái ngủ mà hỏi nương:

“Nương , phụ thân con đâu rồi?”

Nương ta nghẹn ngào, ánh mắt lộ vẻ lo lắng và thở dài:

“Phụ thân con đi cứu đường tỷ Dao Nhi của con, đến giờ vẫn chưa về, e rằng khó mà thoát thân được, nương đang định dẫn theo vài người hầu đi tìm họ.”

Lúc ấy chính là thời điểm tân hoàng đăng cơ.

Đại bá vì trước đó đứng nhầm phe trong cuộc tranh đoạt ngai vàng của cửu tử nên bây giờ bị hoàng đế thanh trừng và tịch thu gia sản.

Thì ra là ta trở về đúng ngay ngày này, ta run rẩy nắm lấy tay áo nương , lo lắng nói:

“Nương , người không thể đi.”

Ta cố gắng kìm nén tiếng nức nở, để nương không nhận ra điều bất thường.

Nếu đời trước việc đón Giang Tịch Dao về là bước ngoặt của số phận ta, thì đau khổ nửa đời sau của nương ta cũng bắt đầu từ hôm nay.

Đời trước, vì lo lắng cho phụ thân và Giang Tịch Dao mãi không về, sợ có chuyện chẳng lành nên nương ta dẫn theo vài gia đinh đi tìm họ. Không ngờ do quá gấp gáp và bất cẩn, giữa đường con ngựa đột nhiên hoảng loạn nổi điên lên hất tung nương ta xuống đất, chân của bà bị dẫm nát bởi vó ngựa.

Từ đó, một nữ nhi nhà tướng võ, từng cầm cung cưỡi ngựa rong ruổi khắp chốn nay lại phải nằm liệt giường, chẳng còn chút kiêu hãnh nào của ngày xưa.

Bất chợt, một đoạn ký ức hiện lên trong đầu ta.

Đời trước, khi Giang Tịch Dao giả danh ta để gả vào phủ Hầu gia, người ngồi bên cạnh phụ thân ta dâng trà cho ông không phải là nương ta.

Ta cố gắng nhớ lại khuôn mặt của phu nhân Thượng thư mới, người ngồi ở đó. Khuôn mặt người đó có sáu phần giống Giang Tịch Dao.

Đột nhiên ta nhận ra, người đó chính là Xuân di nương, một trong các ái thiếp của đại bá.

Ngày cưới, cảnh tượng náo nhiệt, những khách mời đến chúc phúc cũng bàn tán xì xào.

“Quả là mẹ con, tân nương tử và phu nhân Thượng thư giống nhau quá nhỉ.”

Một vài khách mời biết chút nội tình ngắt lời:

“Nói vậy là ngươi kém hiểu biết rồi, đây không phải là mẹ ruột của Giang Thường Linh đâu.”

“Năm ngoái, Giang Thường Linh chẳng may ngã xuống nước, phu nhân Thượng thư tiền nhiệm, Tống Ni, dù đôi chân không còn lành lặn, đã nhảy xuống hồ cứu con, và rồi mất mạng.”

“Giang Thượng thư đau khổ vô cùng, sau đó lòng vòng mãi mới lấy lại được tinh thần nhờ cưới người tình trong mộng thuở thiếu thời!”

Người kia tiếp tục:

“Ta còn nghe nói rằng Giang Thường Linh dù được cứu sống, nhưng khi ngã xuống hồ đã đập phải đá nhọn làm mặt nàng bị hủy hoại.”

“Sau đó mời danh y về, nhưng dung mạo cũng chỉ hồi phục được năm phần.”

“Đáng tiếc, Kinh thành đệ nhất tài nữ giờ đây chẳng còn đẹp như trước nữa, may mà không để lại sẹo.”

Những sự thật mà đời trước ta đã bỏ qua giờ đây hiện lên rõ ràng trước mắt.

Cảm giác bất an trong lòng càng lớn hơn, ta nắm tay nương thật chặt.

Trong lúc suy nghĩ, ta đã bình tĩnh lại, kéo nương ngồi xuống:

“Nương, đại bá đã đắc tội với bệ hạ, nương có nghĩ đến tại sao phụ thân con lại dám liều mạng, bất chấp nguy cơ liên lụy đến cả gia đình, để cứu Giang Tịch Dao không?”

Nương ta quay đi lau nước mắt, kiên nhẫn giải thích:

“Thường nhi, phụ thân con tuy luôn không hòa hợp với đại bá, quan điểm chính trị khác nhau, nhưng dẫu sao cũng là huynh đệ cùng cha khác mẹ.”

“Giờ đây gia đình đại bá bị kết án tử, kẻ bị chém đầu, kẻ bị lưu đày, phụ thân con không nhẫn tâm để dòng dõi đại bá tuyệt tự, nên đành phải liều mình đi cứu.”

“Nhưng nương, người có nghĩ đến không, nếu phụ thân chỉ muốn giữ lại dòng dõi cho đại bá, tại sao không cứu biểu ca biểu đệ của con mà lại đi cứu một nữ nhi chẳng được đại bá coi trọng?”

Nương ta sững người, rõ ràng là bà chưa từng nghĩ đến điều này.

Bà đoán:

“Có lẽ vì nam nhân bị canh phòng kỹ, khó mà tráo đổi, cứu đường tỷ của con có khả năng thành công hơn?”

Nương ta vừa nghĩ vừa lẩm bẩm:

“Phụ thân con xưa nay thận trọng, hẳn là có tính toán kỹ lưỡng.”

Nương ta không ngu ngốc, chỉ là quá yêu thương phụ thân ta, nên nhất thời chưa nghĩ ra khả năng khác.

Ta thuận theo lời nương, nhẹ nhàng khuyên:

“Nương cũng biết phụ thân con là người có tính toán, giờ chưa về cũng đừng lo lắng quá.”

“Hơn nữa, lần này nương đã cho phụ thân mượn hết ám vệ mà ngoại tổ phụ đã ban cho, họ đều là những cao thủ, nếu có chuyện gì không may xảy ra, hẳn tin tức đã sớm được báo về rồi.”

Nương ta thở phào nhẹ nhõm, gật đầu tự an ủi:

“Giờ không có tin gì là tin tốt nhất.”

Nương vì quá lo lắng nên mất phương hướng, giờ nghe lời khuyên giải của ta thì đã bình tâm lại.

Ta nhớ đến những hành động kỳ lạ của phụ thân sau khi cứu được Giang Tịch Dao đời trước:

“Nương, những người bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp đều phải đi qua khu vực Tử Dương, chúng ta có cửa hàng tơ lụa ở phía Tây thành mà, phải không?”

Nương ta cũng phản ứng lại, mặt lộ vẻ vui mừng:

“Đúng rồi, cửa hàng đó do phụ thân con luôn chăm sóc cẩn thận, là nơi kín đáo nhất, có thể chúng ta sẽ gặp phụ thân con ở đó.”

Nương ta lập tức giao phó mọi việc cho quản gia, rồi dẫn ta vội vàng ra khỏi cửa.

Chưởng quầy Triệu bá bá của cửa hàng tơ lụa vừa nhìn thấy nương ta liền biến sắc, suýt nữa không cầm vững cuộn lụa trong tay.

Nương ta lập tức sinh nghi, liền yêu cầu Triệu bá phải giải thích.

Ta nhặt cuộn lụa dưới đất, đưa lại cho Triệu bá bá, rồi lạnh lùng ra lệnh ông ta giữ im lặng:

“Triệu bá bá, ông quản lý cửa hàng này hơn hai mươi năm, chắc hẳn biết rõ ai mới là chủ nhân thực sự của ông.”

Gia đình phụ thân ta sa sút, vị trí hiện tại của phụ thân hoàn toàn nhờ vào việc cưới mẹ ta, phần lớn tài sản của phủ Thượng thư đều là hồi môn của bà.

Những người làm việc lâu năm quản lý gia sản đều hiểu rõ điều này.

Triệu bá bá lập tức quỳ xuống:

“Lão nô không dám giấu phu nhân, là lão gia không cho phép lão nô tiết lộ.”

Hóa ra phụ thân ta đã cứu được người từ đêm qua, nhưng không gửi tin tức gì về nhà, để mặc cho nương ta sợ hãi và lo lắng cho ông.

Nương ta mặt mày lạnh tanh, lập tức chạy thẳng về phòng ngủ của phụ thân ta.

Nhưng vừa đến gần, ta đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của một nữ nhân bên trong.

“Vinh lang, nếu hôm qua không có chàng liều mình bảo vệ, thiếp và Dao Nhi e rằng đã trở thành kỹ nữ quan phủ mặc cho người ta hành hạ. Nếu thực sự là như vậy, thiếp thà chết còn hơn.”

Giọng nữ nhân nghẹn ngào, sau khi bình tĩnh lại, nàng nói tiếp:

“Không ngờ đã bao năm trôi qua, tình cảm chàng dành cho thiếp vẫn không thay đổi.”

Qua khe cửa, ta thấy mẹ của Giang Tịch Dao.

Xuân di nương đang buộc dây thắt lưng cho phụ thân ta, sau đó phụ thân ta quay lại.

Xuân di nương lại ân cần chỉnh lại vạt áo trước ngực cho ông, trông giống hệt như cảnh nương ta thường làm mỗi khi giúp phụ thân mặc đồ trước khi vào triều, thân mật vô cùng, chẳng khác nào một đôi vợ chồng yêu thương, hòa thuận.

Ta quay lại nhìn nương , khuôn mặt bà đầy giận dữ, lồng ngực phập phồng dữ dội, tay nắm chặt thành quyền, tức giận đến run rẩy.

Nhưng trước khi nương ta kịp xông vào, phụ thân ta đã nắm lấy tay Xuân di nương, dịu dàng nói:

“Xuân nương, ngày xưa cha mẹ nàng vì chê ta chức vị thấp, thà gả nàng làm thiếp cho huynh trưởng của ta còn hơn là để chúng ta đến với nhau, giờ lại gặp phải biến cố thế này, thật là thiệt thòi cho nàng.”

Nương ta mím chặt môi, không thể tin nổi vào tai mình.

Phụ thân ta bề ngoài luôn thể hiện hết mực yêu thương bà ấy. Ông nổi tiếng là người si tình, không bao giờ nạp thiếp, khiến bao phu nhân quyền quý ở kinh thành phải ghen tị với nương ta.

Không ngờ, hơn mười năm tình nghĩa hóa ra chỉ là một trò cười.

Ta nắm tay nương , im lặng ra hiệu với bà rằng nếu không thể chịu đựng được nữa, chúng ta có thể rời đi.

Cảm nhận được sự lo lắng của ta, mắt nương lập tức đỏ hoe, cố gượng cười với ta, lắc đầu.

Xuân di nương dường như nhớ lại những chuyện cũ, liền lấy khăn thêu trong ngực ra lau khóe mắt, giọng nói nghẹn ngào đầy đau xót:

“Giờ đây cảnh còn người mất, thiếp và chàng đều đã có gia đình riêng, chàng cũng đã có thê tử yêu thương, chuyện đêm qua giữa thiếp và Vinh lang, hãy coi như một giấc mộng thôi.”

Nghe thấy người trong lòng muốn cắt đứt mối quan hệ, phụ thân ta vội kéo nàng vào lòng, lo lắng nói:

“Xuân nương, nàng nói gì vậy, tối qua chúng ta đã làm phu thê thực sự, nàng chính là thê tử mà ta nhận định trong đời.”

Phụ thân ta sợ mất đi bạch nguyệt quang lớn nhất của đời mình, vội vàng thể hiện lòng trung thành:

“Huống hồ ta chẳng có chút tình cảm nào với Tống Ni, nhưng nàng cũng biết phụ thân nàng ấy là người mà ngay cả hoàng thượng cũng phải kiêng dè vài phần, không dễ để rũ bỏ.”

“Nhưng nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích, giờ ta chỉ hy vọng nàng và Dao Nhi có thể vì tương lai của chúng ta mà chịu nhẫn nhịn, ta sẽ tìm thời điểm thích hợp để đón hai mẹ con nàng vào cửa.”

Nương ta lập tức mặt mày trắng bệch, tay đang nắm chặt tay ta cũng buông lỏng, trong cơn choáng váng bà lùi lại hai bước, giẫm lên cành khô rơi trên đất.

“Rắc” một tiếng.

“Ai ở đó!”

Phụ thân ta quát lên, lập tức cảnh giác.

Ngay lúc nương ta định kéo ta xông vào chất vấn ông thì Giang Tịch Dao mở cửa bước vào:

“Mẫu thân, nhị thúc, là con.”

Phụ thân ta thấy người đến là Giang Tịch Dao, liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cảnh tượng này vẫn có chút khó xử. Xuân di nương phản ứng nhanh nhất, rút tay ra khỏi tay Phụ thân ta. Giang Tịch Dao đặt chậu rửa mặt lên giá đồng, làm như không thấy hành vi vượt quá giới hạn của mẹ mình và nhị thúc.

Nàng biết điều nói:

“Nhị thúc, chỉ cần mẫu thân hạnh phúc, Dao Nhi không quan tâm đến lời dị nghị của người đời.”

Phụ thân ta cảm động vô cùng trước sự hiểu chuyện của hai mẹ con bạch nguyệt quang, trước khi rời đi, ông bỗng nói thêm như muốn bù đắp:

“Ta nhớ hôm qua là sinh nhật của Dao Nhi?”

Giang Tịch Dao thoáng ngạc nhiên, không ngờ nhị thúc lại yêu chiều mẹ con nàng đến mức này.

Xuân di nương nhìn nữ nhi của mình một cái, cười với phụ thân ta rồi gật đầu.

Phụ thân ta nhận lấy chiếc áo choàng từ tay Xuân di nương, hào phóng hứa hẹn:

“Vậy thì vài ngày nữa, chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho con trùng với ngày sinh của Xuân nương!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play