13
Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của tôi, Quý Thần liền thay tôi trả lời.
“Lúc còn đi học, mỗi khi ông mắng cô ấy, cô ấy liền đến bắt nạt con.”
Quý Thần ngồi trên sô pha, mặc áo sơ mi trắng tôi vừa đi mua cùng anh, hai chiếc cúc trên đầu được cởi ra, nói dối không chớp mắt:
“Bị bắt nạt nhiều quá, đến khi tốt nghiệp vẫn không quên được nhau, nên lại hẹn hò với nhau.”
Tôi suýt bị sặc chết.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong khi tôi khiếp sợ, ông nội Quý lại đang ngồi nhẩm nhẩm đếm đếm gì đó.
“Hay lắm, hai đứa đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi…”
Miệng tôi luôn nhanh hơn não, cười tủm tỉm đáp:
“Không phải là sợ dọa thầy một phen hết hồn sao. Cuối cùng, lời thề lúc trước, em cũng làm được một nửa rồi.”
Nghe đến đây, ông nội Quý liền híp mắt lại, nhớ đến nửa vế sau.
“Làm sao? Sau này cô còn muốn đánh chắt tôi?”
Chẹp.
Trí nhớ của ông già này cũng không tệ lắm, nhiều năm như vậy, thế mà vẫn nhớ rõ lúc trước tôi từng hùng hồn nói gì.
Nói chuyện được hai câu, ông nội Quý đứng dậy đi vào nhà WC.
Sau khi cửa nhà WC đóng lại, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng ngân nga nho nhỏ truyền ra từ bên trong.
Ông già này hình như… tâm trạng cũng không tệ lắm nhỉ?
Trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Quý Thần, tôi kéo kéo tay áo anh, hỏi một vấn đề tôi luôn thắc mắc từ nãy:
“Không phải anh nói, ông nội anh qua đời rồi sao?”
Quý Thần cười nhẹ, “Là ông ngoại tôi, ông hơi trọng nam khinh nữ một chút. Lúc trước sức khỏe của bà ngoại tôi không tốt, nên không thể sinh thêm, hai ông bà chỉ có mình mẹ tôi là con gái. Vì thế, từ lúc tôi sinh ra, ông ngoại vẫn luôn muốn được tôi gọi là ông nội.”
“Ông hơi bảo thủ, người trong nhà lại cảm thấy chỉ là vấn đề xưng hô, nên cũng không ai phản đối, từ đó tôi vẫn luôn gọi ông như vậy.”
Hóa ra… là như thế.
Vừa nãy mở cửa, tôi sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trong phòng khách cực kỳ yên lặng.
Ông nội lại mãi không ra, bầu không khí có chút ngượng ngùng, tôi lại kéo tay áo Quý Thần, tìm chuyện để nói.
“Vừa rồi anh… sao anh lại nói vậy?”
Để ý một chút, trước mặt là người trong lòng, nên khi nói chuyện, tôi cũng nhỏ nhẹ hơn nhiều.
Nếu là người khác, tôi sẽ ân cần, nhẹ nhàng mà hỏi thăm anh ta, xem đó có phải là tật xấu của anh ta không.
Nghe vậy, Quý Thần cười một cái.
“Lời tôi nói, cũng có một phần là đúng.”
Cái này… ừ thì.
Khi đó, lúc bị ông nội Quý trách mắng thê thảm, tôi cũng lén tìm Quý Thần để trút giận, ví dụ như làm xịt lốp xe anh, vứt vỏ hạt dưa vào ngăn bàn anh.
Nhưng…
Tôi đều lén làm mà.
Sao anh lại biết được?
Có thể là nhìn thấy vẻ mặt ngờ nghệch của tôi, nên không cần tôi phải hỏi, Quý Thần đã chủ động giải thích.
“Thật ra, ngày đó tôi vốn biết đầu sỏ gây chuyện là cô. Cô luôn sơ ý, hoặc là bị bạn tôi nhìn thấy, hoặc là bị tôi nhìn thấy, hoặc là…”
“Chính cô làm rơi thẻ tên ở chỗ ngồi của tôi.”
Quý Thần day day trán, vẻ mặt bất lực.
“Tôi giả vờ không biết, cũng khó lắm đấy.”
…. Tôi hoàn toàn á khẩu rồi.
Uổng công tôi vẫn luôn nghĩ rằng, những chuyện tôi đã làm đều ma không biết quỷ không hay.
Hóa ra đã bị lộ từ lâu rồi.
Hơn nữa, năm đó Quý Thần vẫn còn chưa dậy thì.
Lúc đó anh vẫn hơi đen, lại luôn đeo một cặp kính dày, tóc rối xù, che đi một phần khuôn mặt.
Nên không để lại nhiều ấn tượng với người khác.
Mà bây giờ ——
Tôi khẽ liếc nhìn anh, khuôn mặt đẹp trai khiến tôi tim đập chân run.
Chân bủn rủn thì tay cũng nhũn theo, vừa cầm cái cốc lên đã làm văng nước lên đùi Quý Thần.
“A…”
Tôi hét lên một tiếng, theo bản năng rút giấy ra lau cho anh.
Nhưng đến lúc lau rồi, tôi mới để ý ——
Chỗ này hơi nhạy cảm một chút.
Mà ngại hơn là, đúng lúc tôi đang lau chỗ đó thì ông nội Quý lại im hơi lặng tiếng mở cửa nhà WC đi ra….
14
Ông già này vẫn luôn như thế, đi không bao giờ phát ra tiếng động.
Sáu con mắt nhìn nhau, tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.
Vì vậy, tôi rất thức thời mà dừng lại.
Vứt khăn giấy lên người Quý Thần, rồi lại đổ lỗi cho anh,
“Anh tự lau đi, chỉ là bị dính nước một chút thôi sao, một đứa con gái như tôi lau giúp anh không được hay cho lắm.”
Nói xong, tôi liền ngồi thẳng dậy, tự động cách xa anh một chút.
Quý Thần bị ném khăn giấy mà ngây cả người, lúc này tôi mới quay ra nhìn anh ——
Đẹp trai chính là đẹp trai, ánh mắt vô tội đó thật khiến người ta mủi lòng.
Tôi có chút không nỡ.
May mà, lúc này bà nội Quý Thần cầm muôi chạy ra ngoài, hỏi tôi có ăn được hành lá rau thơm không.
Tôi dạ một tiếng rồi vội vàng chạy vào bếp giúp bà.
Lúc đầu, bà nội vẫn luôn muốn đuổi tôi ra ngoài, sau đó đuổi không được lại hướng dẫn tôi làm cùng.
Tôi ở trong bếp giúp bà, được nghe bà kể rất nhiều chuyện về Quý Thần.
Ví dụ như, sau khi anh vào đại học, bố mẹ anh ly dị, mẹ Quý tái hôn, sống ở tỉnh khác, bố Quý vẫn ở lại đây, nhưng đi làm suốt ngày, hầu như không về nhà.
Ví dụ như, lúc đi học, Quý Thần có yêu thầm một cô gái, nhật ký viết rất nhiều, nhưng không chịu cho ai đọc.
Bà nội Quý cầm muôi, quay đầu nhìn tôi.
Ý cười tràn ngập trong đáy mắt, “Cô bé, bà vừa nhìn con là biết, người lúc trước thằng bé thích, chắc chắn là con.”
Tôi ngẩn ra hai giây, rồi giả vờ ngại ngùng không nói gì.
Nhưng thật ra, trong lòng có hơi nhói một chút.
Bà nội Quý không biết, thật ra hồi còn đi học, tôi và Quý Thần hầu như chưa nói chuyện lần nào.
Cô gái khiến một học sinh giỏi như anh viết bao nhiêu quyển nhật ký, không thể nào là tôi.
15
Nhìn chung, bữa ăn này diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Tất nhiên, ngoại trừ việc ông nội Quý luôn trưng ra cái mặt khó đăm đăm trong suốt bữa ăn.
Thật ra, tôi vẫn lo lắng, ông vẫn còn ghi hận chuyện cũ mà không đồng ý cho tôi làm “cháu dâu” ông.
Cho đến khi…
Tôi vô tình nghe thấy bà nội Quý nói nhỏ với ông:
“Lão già chết tiệt, không phải là cô bé học sinh ông vẫn hay nhắc đến sao, giờ đã thành cháu dâu mình rồi, còn trưng cái mặt gì ra thế, cười một cái cho tôi xem nào!”
Về sau, trên mặt ông nội Quý vẫn luôn có một nụ cười giả trân.
Đến lúc tôi đi về, ông già này mới xoa xoa khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, nhẹ nhàng nói:
“Đi đi!”
Sau đó đóng sầm cửa lại.
Tôi và Quý Thần nhìn nhau, dở khóc dở cười.
Quý Thần đưa tôi về nhà, tôi tự nhiên nảy ra một ý tưởng, nói anh ngày mai cùng Bắc Kinh với tôi.
Anh đồng ý.
Thị trấn của chúng tôi cách Bắc Kinh không xa, nên Quý Thần lái xe trở về.
Còn chiếc xe mới mua nửa năm tôi lái lúc đi tảo mộ thật ra là của bố tôi.
Vì thế, tôi chủ động trả một nửa tiền xe, để đi nhờ Quý Thần về Bắc Kinh.
Dọc đường đi, tôi nói đông nói tây với anh, những tưởng rằng có thể kéo gần khoảng cách lại một chút.
Kết quả là…
Công cốc.
Mặc dù tôi đã giúp anh đối phó với hai ông bà trong nhà suốt ngày thúc giục kết hôn, nhưng sau khi quay trở lại Bắc Kinh, chúng tôi đều ngập đầu trong công việc, rất ít khi liên lạc với nhau.
Chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm vài câu, sau đó lại im lặng.
Cho đến một ngày, tan làm, vừa ra khỏi thang máy, tôi lại nhận được điện thoại của Quý Thần.
Tôi hơi bất ngờ một chút, vội vàng đằng hắng cho thanh giọng, rồi nhận máy.