1
Thanh minh, tôi về quê tảo mộ.
Hôm qua bố tôi uống rượu, ngã gãy chân, nên nhiệm vụ tảo mộ cho bà nội liền đổ lên đầu tôi.
Bà tôi mất sớm, khi đó còn thổ táng, phần mộ của bà nằm ở sườn núi phía bắc thị trấn này.
Lúc đó cả mộ và bia mộ đều không có, tôi chỉ có thể dựa vào trí nhớ mơ hồ để tìm kiếm.
Mộ nằm giữa hai cây cổ thụ… chắc là ngôi mộ này rồi.
Tôi đặt túi vàng mã xuống đất, quỳ xuống vái lạy.
“Nội à, cúi xin người phù hộ độ trì cho cháu gái nội trúng tuyển.”
“Nội à, con đốt vàng mã cho nội, nếu có thời gian, nội đi nghe nhạc, thưởng trà nhé.”
“Nội à, nội dưới suối vàng có linh, cúi xin nội phù hộ độ trì cho con tìm được một người cháu rể đẹp trai cho nội nhé.”
Nói dông nói dài, cái này mới là trọng điểm.
Học đại học 4 năm, tốt nghiệp được 1 năm, tôi không kiếm được một người bạn trai nào, đến giờ nhìn con mèo đực của nhà hàng xóm, tôi cũng cảm thấy nó rất hấp dẫn.
Nhưng có vẻ như bà nội hiển linh rồi…
Vừa khấn xong, tôi đứng thẳng người dậy, liền nhìn thấy một bóng hình xa xa.
Nam, người cao, chân dài, vai rộng, eo thon.
Gương mặt kia, chắc chắn rất đẹp trai.
Anh đẹp trai tay xách một túi vàng mã, chậm rãi bước tới, vẻ mặt hoang mang.
“Sao cô… lại khấn mộ ông nội tôi?”
2
Tôi ngớ người.
“Ông nội anh?”
“Đúng.”
Anh đẹp trai đặt túi tiền vàng xuống đất, cúi đầu nhổ cỏ dại quanh mộ, có lẽ nghĩ ra gì đó, khẽ cười nói: “Viếng nhầm mộ?”
“...”
Tôi không nói gì, nhìn kỹ xung quanh, lại cảm thấy có gì đó lạ lạ.
Có thể là viếng sai mộ thật.
Tôi vội vàng xin lỗi, rồi xách túi vàng mã chạy mất.
Lái xe một vòng quanh sườn núi nhỏ, tôi lại quay về chỗ cũ.
Hình như… không sai mà nhỉ?
Nhìn bóng anh đẹp trai đang hóa vàng trước mộ phía xa, tôi lần mò lấy điện thoại ra, nhìn bức ảnh bố tôi chụp: “Là đây sao?”
Ba giây sau, tôi khẳng định: “Đúng, chắc chắn không sai.”
“Ai đang ở trước mộ nội vậy? Cháu rể bà sao?”
… Có mắt nhìn đấy.
Tôi không quay về nữa, cất điện thoại đi lại xách túi vàng mã đến.
Anh đẹp trai đốt cho bà nội tôi rất nhiều tiền vàng, gió thổi qua, khắp nơi đều có tro tàn.
“Này anh.” Tôi đi đến chào hỏi, “Hình như anh mới viếng nhầm mộ…”
Anh sửng sốt một chút, nhìn trái ngó phải, sau đó lại lấy điện thoại chụp ảnh, chắc là xác nhận lại với người nhà.
Một phút sau, điện thoại anh rung lên.
Anh nhìn lướt qua liền nhíu mày, sau đó ái ngại nhìn về phía tôi:
“Thật ngại quá…”
Anh chỉ vào túi vàng mã của tôi, “Có thể bán lại cho tôi túi này được không?”
Tôi nhìn chằm chằm gương mặt kia mà quên cả trả lời.
“À… không sao đâu, anh cứ cầm đi đi, dù gì anh cũng đốt cho bà tôi rồi.”
Anh cảm thấy hình như cũng có lý, thấp giọng cảm ơn tôi, rồi xách túi rời đi.
Mắt thấy xe đi xa, tôi bỗng nhiên hối hận.
Ngu ngốc, lẽ ra nên đòi tiền anh để thêm wechat thì cũng tốt mà!
3
Tro dưới mộ bị gió thổi bay gần hết.
Tôi quỳ trước mộ, lại cúi đầu khấn, “Nội à, nội lại phù hộ cho con đi, để con có thể gặp lại anh ấy lần nữa.”
Bà nội đương nhiên không thể trả lời tôi, đáp lại tôi chỉ có những ngọn gió trên sườn núi từ từ thoảng qua.
Lễ bãi xong, tôi chuẩn bị lên xe rời đi.
Nhưng ——
Lên xe, nổ máy…
Xe vẫn đứng yên.
Chiếc xe bố tôi mới mua cách đây sáu tháng, tự nhiên hỏng không rõ nguyên nhân. Liếc nhìn ngôi mộ bên cạnh, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi lại cố gắng tiếp tục nổ máy.
Nhưng vẫn không được…
Lòng tôi trùng xuống, đang định gọi điện cho bố tôi, liền thấy có một chiếc xe màu đen ở phía xa.
Tôi vội vàng chạy ra ven đường, vẫy tay cản xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, tim tôi hẫng một nhịp.
Lại là anh…
Lúc này, tôi bắt đầu tin bà nội tôi ở trên trời có linh, tôi nói muốn tìm cháu rể cho bà, bà liền sắp xếp cho tôi.
“Xe tôi không nổ máy, anh có thể kiểm tra giúp tôi được không?”
Tôi quấn chặt áo khoác, cố gắng làm mình trở nên đáng thương yếu đuối một chút.
Nhưng, ở một góc cửa sổ chưa hạ xuống, tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình ——
Lúc áo khoác quấn chặt vào người, nhìn tôi chẳng khác gì cái chả giò.
Tôi lại chậm rãi thả tay ra.