16
Không ngờ, Quý Thần lại rủ tôi đi dạo phố cùng anh, giúp anh chọn quà cho một người sếp nữ trong công ty.
Trong điện thoại, giọng anh hơi mất tự nhiên, “Dự án lần trước, cô ấy đã giúp tôi khá nhiều, nên tôi muốn tặng cho cô ấy một món quà cảm ơn, nhưng tôi không biết chọn quà tặng cho phụ nữ…”
Không đợi anh nói xong, tôi đã hào hứng đồng ý.
Nửa tiếng sau, chúng tôi gặp nhau ở một trung tâm thương mại.
Khoảng nửa tháng không gặp, Quý Thần gầy hơn một chút, anh bước nhanh đến, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng chỉ thấp giọng nói cảm ơn.
Tôi xua xua tay, trước tiên hỏi thăm một thông tin quan trọng, “Sếp của anh năm nay…?”
“Hơn 50 rồi, cụ thể là bao nhiêu thì không rõ lắm.”
Tôi thở phào một hơi,
Cũng được, may là hơn 50 tuổi, chứ không phải một người phụ nữ hơn 30 tuổi vừa mạnh mẽ, vừa có tiền, vừa có sắc, lại thích trai trẻ.
Có tin tốt, tôi bắt đầu cùng Quý Thần đi một vòng trong trung tâm thương mại, chọn quà giúp anh.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng trang sức, tôi bị một chiếc vòng cổ trong tủ kính thu hút.
Vòng cổ được thiết kế sắc sảo, hình dáng độc đáo, mỗi một chỗ đều đúng với gu thẩm mỹ của tôi.
Nhưng lúc nhìn giá, hơn 5000 tệ.
Sống trong thành phố sầm uất mang tầm cỡ quốc tế này, cái giá này đối với những kẻ có tiền chỉ là một bữa cơm bụi, nhưng đối với một người làm công ăn lương khổ cực như tôi mà nói…
Có hơi đắt.
Cho nên, ánh mắt tôi chỉ dừng lại vài giây, rồi rời đi.
Đi dạo một vòng, cuối cùng đến một cửa hàng nước hoa, mùi hương thanh nhã, không quá nồng, lại tương đối phổ biến.
Quý Thần nói, sếp anh tuy ngoài 50, phong thái làm việc ngày thường mạnh mẽ, nhưng bên trong vẫn là một người phụ nữ nhạy cảm.
Hơn nữa, lúc Quý Thần và đồng nghiệp đến chơi nhà, cô ấy hình như cũng thích sưu tập các loại nước hoa.
Chọn xong nước hoa, cả người tôi đã ướt nhẹp mồ hôi.
Hay lắm, năm đó điền nguyện vọng thi đại học, tôi cũng chưa từng lựa chọn kỹ càng đến thế.
Chỉ sợ chọn sai, làm ảnh hưởng đến Quý Thần.
Chọn được quà tặng, Quý Thần ngỏ ý muốn mời tôi ăn cơm để cảm ơn.
Chúng tôi chọn một nhà hàng Teppanyaki trong trung tâm thương mại, đã có 5 bàn đặt trước, nên chúng tôi phải chờ ở bên ngoài, Quý Thần cũng tranh thủ đi WC.
Lúc trở về, trong tay anh có thêm một chiếc túi được đóng gói cẩn thận, đưa đến trước mặt tôi.
“Mở ra xem đi.”
Tôi ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, “Tôi sao?”
“Ừ.”
Tôi không hiểu gì, nhưng vẫn nhận rồi mở ra xem.
Trong túi là một hộp trang sức, mà trong hộp là một chiếc vòng cổ được thiết kế tinh tế.
Chính là cái chiếc vòng cổ tôi đã nhìn nhiều mấy lần kia.
17
Tim tôi đập nhanh hơn.
Quý Thần đứng bên cạnh, cúi người nhìn tôi, “Vừa nãy thấy cô có vẻ rất thích nó.”
Tôi sờ chiếc vòng cổ, mãi vẫn chưa hết kinh ngạc, cuối cùng yên lặng ngẩng đầu lên nhìn anh, “Đây là… quà tỏ tình sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền cảm thấy hối hận.
Con người tôi, miệng lúc nào cũng nhanh hơn não.
Quý Thần bị tôi hỏi, tai hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Coi như là quà đáp lễ cô đã cùng tôi về nhà diễn kịch.”
Trong đầu tôi lặp đi lặp lại lời này của anh vô số lần, vội vàng giải thích, đây gần như là phủ nhận.
Phủ nhận vấn đề ngu ngốc tôi vừa hỏi.
Lòng tôi trùng xuống, ổn định lại cảm xúc, nhìn lướt qua hộp vòng cổ, tôi đóng nắp lại, đứng dậy.
“Cái này đắt quá, tôi không nhận được, tôi đi trả lại với anh.”
Thế mà.
Quý Thần hơi ngẩn ra một chút, sau đó không nói không rằng, giật lấy túi của tôi, mở ra, cho vào.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã xé tem trước mặt tôi.
Tôi giật mình.
Cái kiểu gia trưởng này học được ở đâu thế…
“Tặng quà cho cô thì cô cứ nhận đi, tem cũng xé rồi, không trả lại được nữa.”
Quý Thần cong môi, ngữ khí ôn hòa, nhưng cũng không cho ai cơ hội phản bác.
Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm hai mảnh giấy vụn trong tay anh, “Nếu còn bill chuyển khoản, chắc là vẫn trả được.”
“Tôi trả tiền mặt.”
“...”
Lúc tôi còn đang ngớ người thì có tiếng thông báo vọng ra, gọi bàn số 250, Quý Thần cười một tiếng, vỗ vỗ vai tôi,
“Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi.”
18
Chỗ ngồi của chúng tôi ngay cạnh cửa sổ.
Lúc gọi món, Quý Thần cũng rất ga lăng đưa thực đơn cho tôi chọn, nhưng đầu óc tôi vẫn luôn nghĩ đến chiếc vòng cổ kia, nên nào có tâm tư gọi món.
Tôi đưa thực đơn lại cho anh.
Lúc Quý Thần gọi món, tôi cũng không chú ý nghe lắm, cho đến khi người phục vụ cầm thực đơn rời đi, tôi mới lấy vòng cổ từ trong túi ra, đặt ở trên bàn.
“Thế này đi, tôi sẽ chuyển tiền lại cho anh.”
Quý Thần ngồi đối diện mày nhăn lại.
Tôi lại nói tiếp: “Nhưng tháng sau tôi phải trả tiền thuê nhà rồi, trong tài khoản không còn đủ tiền, tôi sẽ chia nhỏ ra trả dần cho anh.”
Không biết vì sao, nghe đến hai chữ “chia nhỏ”, đuôi lông mày của Quý Thần hơi nhảy lên một chút.
Sau khi đắn đo suy nghĩ, anh vẫn đồng ý.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tôi không muốn Quý Thần cảm thấy tôi là loại phụ nữ tham tiền háo sắc, mặc dù là có háo sắc thật.
Đồ ăn được mang lên, tôi có chút bất ngờ.
Tất cả món ăn đều là do Quý Thần gọi, nhưng vô tình lại rất hợp khẩu vị với tôi.
Hơn nữa, Quý Thần cũng rất chu đáo, trước khi ăn cơm sẽ thay tôi lau chén đũa, lúc ăn cơm sẽ gắp đồ ăn cho tôi, tôi uống hết nước còn tích cực rót thêm cho tôi hơn cả nhân viên.
Tôi âm thầm quan sát, trong lòng cũng đánh giá anh cao hơn mấy điểm.
Nhưng mà…
Tôi có chấm điểm cao đến đâu cũng vô dụng, Quý Thần này cho dù hoa có rơi, thì dường như anh cũng không thèm để tâm.
Sau khi ăn xong, Quý Thần tranh thanh toán trước, tôi nói ăn hơi no, anh liền đi bộ cùng tôi đến quảng trường.
Chưa đi được hai bước, liền gặp một cô bé với một cái giỏ đầy hoa.
“Anh trai, bạn gái anh thật xinh đẹp, anh mua tặng chị ấy một bông hoa đi, chúc hai anh chị tình cảm ngày càng thắm thiết!”
Tôi có chút xấu hổ.
Các học sinh giỏi tính tình đều thẳng thắn, có lẽ sẽ trực tiếp từ chối nhỉ.
Nhưng Quý Thần không nói mua hay không, chỉ cúi người xuống, chống tay lên đầu gối, dịu dàng hỏi cô bé: “Em gái năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười ba tuổi.” Cô bé vô tư trả lời.
Quý Thần cười.
Anh xoa đầu cô bé, “Em có mã QR không?”
Cô bé lôi tấm thẻ có in mã QR ra, Quý Thần hỏi giá, giọng điệu ôn hòa, “Anh mua hết chỗ hoa này, bây giờ muộn rồi, em về nhà sớm đi.”
Cô bé vô cùng vui mừng, nhận tiền, rồi lại cẩn thận gói hoa đưa cho tôi, cũng nhẹ giọng nói với tôi:
“Chị gái, anh trai vừa đẹp trai lại dịu dàng, chị thật hạnh phúc…”
Nói xong, cô bé tươi cười, vẫy tay chào chúng tôi, rồi nhảy nhót đi mất.
Tôi cầm bó hoa trên tay, cúi đầu nhìn lướt qua.
Đẹp thật.
Nhưng…
Người hạnh phúc có phải tôi đâu.
Anh chàng này khó đối phó, không biết liệu có đến lượt tôi hưởng phúc không.