10
Ra khỏi quán cà phê, Quý Thần thấp giọng nói cảm ơn tôi, nhìn anh như trút được gánh nặng.
Đúng là mọt sách.
Quý Thần rủ tôi đi mua quần áo thay cùng anh.
Người này trời sinh là một cái móc treo quần áo, chỉ là áo trắng quần đen, nhưng khi anh mặc trên người trông vẫn vô cùng đẹp trai.
Lúc thanh toán tiền, tôi đang nghĩ cách làm sao để có thể phát triển thêm với anh thì Quý Thần nghĩ ra cái gì đó rồi nhìn chằm chằm tôi.
“Cô có thể giúp tôi không?”
“Anh cứ nói.”
Tôi đã suy nghĩ đến rất nhiều viễn cảnh, ví dụ như mượn tiền anh, giúp anh chống lại chị họ, thậm chí là nghĩ cả đến việc nhờ anh dẫn tôi đến thăm mộ thầy Quý.
Nhưng tôi không ngờ, anh lại nhờ tôi giả làm bạn gái của anh, để đối phó với người trong nhà.
Tất nhiên là tôi sảng khoái đồng ý.
Dù sao thì thầy Quý cũng mất rồi, trong nhà anh không có ai biết tôi cả, huống chi, đây chính là cơ hội tốt nhất để rút ngắn khoảng cách giữa tôi và anh.
Ngày nghỉ ngắn ngủi, ngày mai phải quay trở lại thủ đô, vì thế sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định bắt đầu thực hiện luôn ngay từ hôm nay.
Quay trở lại hiện tại.
Sau khi đến một cửa hàng cạnh trung tâm thương mại mua một số thức quà bồi bổ cơ thể, Quý Thần lái xe dẫn tôi về nhà.
Lúc đợi đèn đỏ trên đường, một tay Quý Thần để trên tay lái, nghiêng đầu nhìn tôi.
“Căng thẳng không?”
Tôi lắc đầu, ăn ngay nói thật, “Không phải gặp bố mẹ chồng thật, có gì phải sợ.”
Quý Thần cười.
Giọng nói của anh lẫn trong tiếng nhạc trong xe, mơ hồ, không rõ ràng.
“Biết đâu, sau này thành thật?”
Trong đầu trống rỗng, chỉ là một câu nói bâng quơ nhưng lại lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong đầu tôi.
Nên…
Tôi căng thẳng thật rồi.
Nhỡ đâu sau này tôi có thể theo đuổi được Quý Thần thì sao? Vậy đây chẳng phải là lần đầu tiên ra mắt bố mẹ anh sao?
Cứ như vậy, đến lúc đứng trước cửa nhà Quý Thần.
Tôi run đến mức chân muốn nhũn ra.
Lúc anh chuẩn bị giơ tay lên gõ cửa, hai chân tôi vẫn còn bủn rủn, mà Quý Thần hành động rất nhanh, tay vừa giơ lên, vừa ôm lấy eo tôi.
Ôi… không đứng nổi nữa.
11
Quý Thần cúi đầu nhìn tôi, miệng cong cong.
Ý cười tràn ngập trong đôi mắt.
“Sợ sao?”
Tôi đánh liều lắc đầu, nhưng còn chưa kịp nói gì, anh lại cười một tiếng.
“Muộn rồi.”
Vừa dứt lời, Quý Thần liền gõ cửa.
Tôi đẩy tay anh ra, cả người căng cứng, ưỡn ngực, thẳng lưng, cố gắng thể hiện mình là một cô gái đoan trang hiền thục.
Nhưng, lớp ngụy trang của tôi bị lột sạch ngay khi cánh cửa kia được mở ra.
Cửa mở.
Bên trong là một ông lão, trên mặt tràn đầy ý cười, trông có vẻ thân thiện lại hòa nhã.
Nhưng khuôn mặt hiền hòa này cũng biến mất khi nhìn thấy tôi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đối phương ngỡ ngàng, ý cười trên mặt cũng nhạt đi mấy phần, “Tô Nhiêu?”
Tôi trợn mắt há mồm, ú ớ không nói nên lời.
Không phải Quý Thần nói ông nội anh qua đời rồi sao?
Mấy hôm trước còn đi viếng mộ mà.
Tôi chầm chậm quay đầu sang nhìn Quý Thần, lại thấy anh nắm lấy tay tôi, cười với ông nội Quý.
“Ông nội, không phải ông hay nhắc đến Tô Nhiêu sao, con dắt cô ấy về cho ông đây.”
“Cháu dâu của ông đấy.”
Ông nội Quý nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, sau đó mới miễn cưỡng nghiêng người nhường đường, khàn giọng nói: “Vào nhà trước.”
Lúc đi ngang qua người ông, tôi loáng thoáng nghe thấy ông thấp giọng mắng Quý Thần:
“Dẫn con nhóc này về, mày chê ông sống dai quá rồi đúng không?”
Nhưng khi tôi len lén nhìn lại, lại thấy khóe miệng ông nội
Quý hơi nhếch lên.
Cảm giác lúc đó sẽ ra sao, có biến….
12
Tôi nơm nớp lo sợ bước vào nhà, trong lòng rối như tơ vò.
Nhưng, lại nghĩ ——
Ngày xưa, tôi năm lần bảy lượt chọc thầy Quý tức đến hộc máu, nên giờ người nên bối rối hoảng loạn phải là ông ấy mới đúng.
Nghĩ thế, tôi liền cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Vào nhà, một bà lão người đeo tạp dề từ trong bếp bước ra, trong tay còn đang cầm một cái muôi múc canh, miệng cười phúc hậu, chắc là bà nội của Quý Thần.
“Cô bé, mau ngồi xuống đi, Quý Thần vừa gọi điện nói bạn gái thích ăn thịt kho tàu và cá hấp, nên bà liền đi chợ mua thức ăn để làm cho con.”
Tôi ngẩn cả người.
Sao… Quý Thần lại biết tôi thích ăn gì?
Đang ngớ người, bà nội liền nhắc ông nội và Quý Thần dẫn tôi ra phòng khách ngồi nói chuyện.
Ông nội Quý ngoan ngoãn nghe lời làm theo, nhưng khuôn mặt vẫn đăm đăm như thế.
Trong phòng khách.
Tôi ngồi trên sô pha, cố gắng bình tĩnh lại, rồi tươi cười nhìn xung quanh.
“Quý Thần, bà nội anh thật tốt, nhìn là biết là người nhẹ nhàng lại hiền hậu.”
Quý Thần hơi bất ngờ một chút, nhưng cũng chỉ cười không nói gì.
Anh không nói, nhưng ông nội Quý lại nói, “Nhóc con, cô đang ám chỉ tôi không tốt sao?”
Quý Thần đưa cho tôi một cốc nước, uống một ngụm.
“Đương nhiên không phải ——”
“Là em đang ám chỉ rồi.”
Ông nội Quý vừa nhấp một hớp nước liền phun ra ngoài.
Ông rút một tờ giấy ra để lau miệng, tức đến bật cười,
“Bao nhiêu năm rồi, mồm miệng vẫn nhanh nhạy như thế.”
Tôi cười cười, khách khí nói: “Thầy Quý vẫn phong độ như vậy.”
Thời còn dạy học, chức vụ của ông ở trường rất cao, nhưng không vì thế mà coi thường chúng tôi, ông luôn chơi đùa với chúng tôi, mối quan hệ giữa thầy và trò luôn vô cùng thân thiết.
“Được rồi.” Ông nội Quý phất tay, “Không vòng vo nữa, nói đi, sao lại quấy rối cháu trai bảo bối của tôi thế?”
Nói sao?
Tôi giật mình, quay sang nhìn Quý Thần.
Còn chưa bàn đến cái này nha….