7

9 giờ sáng, tôi ngồi cạnh cửa sổ trong một quán cà phê.

Rõ ràng là đang đợi đối tượng xem mắt, nhưng trong đầu toàn nghĩ đến gương mặt của Quý Thần.

Tên nhóc này lớn lên đẹp trai như vậy, biết thế năm đó tôi định hôn trước với ông già Quý.

Đang mải nghĩ, cửa kính phía sau được kéo ra, có người bước vào.

Tôi quay đầu lại nhìn, hoàn toàn bất ngờ.

… Quý Thần?

Đôi mắt kia ngó nghiêng một lúc, rồi lại nhìn điện thoại mấy lần.

Tôi giật mình.

Anh ăn mặc kiểu gì thế này?

Áo sơ mi vằn hổ, quần đen bó sát người, giày mọi bóng loáng.

Nói thật, tôi chỉ sợ giây tiếp theo anh sẽ cầm một bó hoa to rồi chạy đến tặng tôi.

Tôi ngây người một lúc, Quý Thần cũng nhìn ra chỗ này ——

Bốn mắt nhìn nhau, người này ngẩn ra một chút, xoay người đi luôn.

“Quý Thần!”

Tôi gọi một tiếng, sau đó chạy đến, nắm lấy tay áo anh.

Nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, lại nhớ đến hôm qua anh khéo léo từ chối, tôi mơ hồ đoán được gì đó.

“Anh đến xem mắt sao?”

Quý Thần ngẩn ra, “Cô cũng vậy à?”

Tôi chậm rãi gật đầu, trong lòng lại mừng như điên.

Ngày mai nhất định phải đốt cho bà nội một cái biệt thự cho bà ở, rồi mong bà lại phù hộ cho tôi tán được cháu rể cho bà.

Quý Thần bị tôi kéo về bàn, mặt đỏ đến tận mang tai.

Tôi cười hihi nhìn chăm chú áo sơ mi vằn hổ của anh,

“Vậy là anh không muốn xem mắt, nên mới cố ý mặc như này sao?”

“Ừ.”

Quý Thần nắm chặt ly nước trong tay hơn một chút,

“Tôi không hiểu phụ nữ cho lắm, nên muốn để cô ấy chủ động từ chối tôi.”

Tôi cười.

Cái tư duy này, đúng là tư duy của những con mọt sách.

8

Tôi đang nghĩ xem tiếp theo nên theo đuổi Quý Thần kiểu gì thì cánh cửa phía sau lại được mở ra một lần nữa.

Có người uể oải, vội vàng bước vào.

Tôi nhìn chăm chú người đó, rồi ngẩn ra, “Chị họ?”

Chị họ của tôi, xinh đẹp mỹ miều, tính tình ngang bướng, có thể nói là đối thủ không đội trời với tôi rất nhiều năm qua.

Đi xem mắt mà cũng gặp, đen thật.

Chị ta đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi dừng lại trước bóng lưng của Quý Thần.

Thấy chị ta đến gần, mày tôi nhíu chặt lại.

Lại muốn cướp bạn trai với tôi?

Đây không phải lần đầu tiên chị ta làm việc này.

Mối tình đầu của tôi, lúc trước tự nhiên lạnh nhạt với tôi, rồi chơi trò mất tích.

Cuối cùng, lại bị tôi tìm thấy trên giường chị họ.

Còn bây giờ.

Chị họ đi đến trước bàn tôi, cũng không thèm nhìn tôi một cái, lấy điện thoại ra đối chiếu với Quý Thần rồi nói, 

“Anh là Quý Thần phải không? Tôi là người dì Chu giới thiệu đến xem mắt.”

Tôi: ???

Quý Thần ngồi đối diện cũng đơ người ra.

Lúc này, lại có người bước vào quán cà phê.

Là một ông bác mặc áo đen, dáng người mập mạp, đầu hơi trọc.

Anh ta nhìn một vòng xung quanh, rồi vọt tới trước mặt tôi, lòng bàn tay nhớp nháp đầy mồ hôi nắm chặt lấy tay tôi.

“Tô Nhiêu phải không? Xin lỗi, tôi đến muộn…”

9

Tôi giật mình.

Bà nội tôi có thiêng mà không đáng kể, có lòng đưa đàn ông đến cho tôi mà đưa nhầm người.

Tôi còn chưa hoàn hồn, đã bị đối tượng xem mắt thật của tôi lôi đi.

Lúc ngồi xuống, tôi nhìn qua Quý Thần bên kia.

Người có học thức lại lạnh lùng như anh đang ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, nhưng chiếc áo hoa báo trên người lại trông không được tự nhiên cho lắm.

Người đàn ông ngồi đối diện tôi bắt đầu hào hứng tự giới thiệu bản thân, anh ta tên Trương Khởi Lâm, năm nay 38 tuổi, có xe nhưng không có nhà, mẹ mất sớm, người cao 1m7, tài khoản có một vạn tám.

Đối phương quá nhiệt tình, tôi cũng đành phải nghiêm túc giới thiệu qua về mình.

Ban đầu tôi vẫn tự nhủ, không được trông mặt mà bắt hình dong, nói không chừng anh ta cũng có ưu điểm gì đó.

Nhưng càng nói chuyện, tôi càng không phát hiện ra được ưu điểm của anh ta, ngược lại anh ta còn muốn sàm sỡ tôi.

Lúc anh ta dùng mũi chân cọ vào chân tôi, tôi không chịu nổi nữa, liền hất thẳng ly cà phê vào mặt anh ta rồi đứng dậy dời đi.

Đi ngang qua Quý Thần, tôi thoáng nhìn thấy vẻ mặt đáng thương như không muốn sống nữa của anh, nên lại mềm lòng, rủ lòng thương giúp anh một lần.

Tôi nháy mắt bảo Quý Thần đứng dậy, rồi tự nhiên khoác tay anh, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt tươi cười,

“Chị họ, thật ngại quá, lần này chị chậm một bước rồi, thật ra Quý Thần là bạn trai tôi.”

“Tôi giận dỗi với anh ấy nên mới đi xem mắt, nhưng bây giờ…”

Cả người tôi ngả vào người Quý Thần, lại cảm nhận được anh hơi gồng người lại.

Chị họ ngẩn người, bởi vì tức giận mà gương mặt xinh đẹp kia cũng trở nên nhăn nhúm.

Nhưng tiếc là tôi chưa từng cho chị ta bất kỳ cơ hội phản kháng nào, trực tiếp kéo Quý Thần ra khỏi quán cà phê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play