4
Anh đẹp trai rất nhiệt tình.
Nhưng… không có dụng cụ để kiểm tra.
Xe vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, không nổ máy được.
Ông trời cũng không chiều lòng người, trời bắt đầu lất phất mưa, tôi không còn cách nào khác, đành gọi điện thoại cho bố gọi cứu hộ đến.
Mây đen ùn ùn kéo đến che khuất mặt trời, sắc trời âm u, đây lại là nghĩa trang trên sườn núi, khiến tôi có chút rợn người.
“Anh có thể đứng đợi cùng tôi một lát không? Bố tôi nói cứu hộ sẽ đến ngay thôi.”
Anh đẹp trai nhíu mày, có vẻ không hiểu ý tôi cho lắm.
Vì thế, tôi đành cẩn thận giảng giải, trời nhiều mây, còn lất phất mưa, ở đây là nghĩa địa, nên tôi hơi sợ.
Đầu lông mày của anh cuối cùng cũng giãn ra, gật đầu đồng ý.
Anh đỗ xe ở ven đường, tôi mở cửa ngồi ở ghế sau, bắt đầu giục bố tôi trên wechat.
Bố tôi đáp lại rất qua loa: “Biết rồi tổ tông ơi, cứu hộ sẽ đến ngay, để con rể bố đợi cùng con một lúc đi!”
“...”
Ở trên xe hơi chán, anh đẹp trai bật một bản nhạc nhẹ, bắt đầu tìm chuyện để nói.
“Nhà cô ở đây sao?”
“Ừ.” Tôi vội vàng gật đầu.
Tôi sinh ra ở thị trấn này, cũng lớn lên ở đây, cho đến khi học đại học mới đến Bắc Kinh, tốt nghiệp xong thì ở lại Bắc Kinh làm việc.
Không ngờ, anh cũng vậy.
Chỉ là anh học đại học ở Thiên Tân, sau khi tốt nghiệp thì đến Bắc Kinh.
Tôi bắt đầu có hứng thú, “Anh học ở trường cấp ba nào?”
“Trường trung học số 3”
“Tôi cũng thế.”
Hỏi ra mới biết, hóa ra chúng tôi học cùng trường, cũng cùng khóa.
Đến lúc hỏi tên, anh nói: “Quý Thần.”
Quý Thần?
Nghe quen quen.
Tôi nghĩ nửa ngày, nhận ra điều gì đó, run rẩy hỏi: “Quý Tình Thiên là…?”
Anh nhìn thẳng vào tôi thông qua gương chiếu hậu, hai mắt cong cong, hiền hòa.
“Ông nội tôi.”
Tôi đại khái đã biết anh là ai rồi.
Đây là Quý Thần, cháu trai của thầy giáo dạy toán cấp 3 của tôi, Quý Tình Thiên.
Tôi nhớ mang máng, lúc trước đi học bị thầy giáo dạy toán mắng, nói tôi là một đứa con gái lười biếng, nghịch ngợm lại bướng bỉnh, sau này lớn lên không ai thèm cưới.
Tôi gân cổ cãi lại:
“Sau này lớn lên, em sẽ cưới cháu của thầy, ngày nào cũng bắt nạt cháu thầy, đánh mắng chắt thầy, cho thầy tức chết.”
…
Lời nói đùa ngày xưa, cùng với cặp mắt đào hoa đằng sau kính chiếu hậu chồng chéo lên nhau.
Chắc chết.
5
Tôi ngồi ở hàng ghế sau bàng hoàng một lúc lâu.
Cho đến khi Quý Thần nói mới tỉnh lại, “Ông nội tôi rất hay nhắc đến cô.”
“Ha hả, sao cơ…”
Tôi cười trừ, trong lòng lại nghĩ, năm đó động tý tôi lại làm ông ấy tức đến hộc máu, chỉ cần đến tiết có tôi, ông già này luôn mang theo thuốc trợ tim bên mình.
Đương nhiên sẽ hay nhắc đến tôi rồi.
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, khách sáo nói: “Để hôm nào tôi đến thăm thầy một chút.”
Đằng nào mộ của thầy cũng ở trên sườn núi này, vừa hay là hàng xóm với bà nội tôi.
Quý Thần ngẩn ra một chút, cười nói được.
Sau đó lại im lặng.
Chúng tôi gần như không nói gì trong suốt khoảng thời gian còn lại.
Sau đó, xe cứu hộ mà bố tôi gọi cuối cùng cũng đến, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng chào tạm biệt anh rồi xuống xe.
Chỉ khác là, lần này tôi không quên hỏi xin wechat, còn lý do sao…
Tôi nói là để hôm nào đó đến thăm thầy Quý một chút.
Quý Thần rất sẵn lòng thêm wechat, cũng dặn tôi, trên đường về, nếu có vấn đề gì thì cứ gọi cho anh.
Không hổ danh là cháu trai của giáo viên, vừa chính trực, vừa tinh tế lại còn đẹp trai.
6
Tối đó, tôi nghĩ lên nghĩ xuống, cuối cùng vẫn gửi cho Quý Thần một tin nhắn, nói khéo mời anh ngày mai cùng nhau đi ăn cơm trưa.
Nhưng…
Tôi bị từ chối rồi.
Quý Thần xin lỗi, nói ngày mai anh có việc bận, còn nói sau khi về Bắc Kinh có thể cùng nhau đi ăn sau.
Được thôi.
Tôi hiểu, trong thế giới của người trưởng thành, hẹn khi khác thì chính là từ chối.
Tôi hậm hực chui vào trong chăn, chỉ cảm thấy vừa mới nhắm mắt lại, đã bị bố tôi lôi ra khỏi giường.
… Trời sáng rồi sao?
Kỳ lạ, tôi rõ ràng mới vừa nhắm mắt thôi mà.
Tôi bị bố lôi vào nhà WC, bàn chải đánh răng cũng được nhét vào tay, “Rửa mặt, trang điểm, xem mắt!”
Bố tôi nghiến răng nghiến lợi nói ra sáu từ này.
Tối hôm qua, sau khi về nhà, bố tôi biết được Quý Thần
không phải bạn trai tôi, mà chỉ là một người qua đường ——
Liền tìm đối tượng xem mắt cho tôi suốt đêm.
Thật nghiệt ngã mà!