Chỉ năm ngày sau cái chết thương tâm của gia đình người bán ô, một vụ án bí ẩn khác lại xảy ra ở phía Tây thành, cả hai vụ án đều dẫn đến những cái chết thương tâm và căn phòng cũng tràn ngập trầm hương.
Càng kỳ lạ hơn nữa là, án mạng lần này cũng xảy ra dưới mí mắt của Liễu Huyền và Phục Yểm sau khi cái bóng xanh kia lướt qua.
Cơn gió sợ hãi một lần nữa thổi vào thành Kim Ấu, mọi người đều hoảng hốt bất an, tràn ngập nghi ngờ.
Quan lão gia đã gấp lắm rồi, mấy lần tế nhị hỏi ý kiến của hòa thượng, nhưng hòa thượng vẫn không nói lời nào.
Ban ngày, hòa thượng nhắm mắt ngồi thiền trong phòng, Phục Yểm vừa mới từ bên ngoài trở về, áo ngoài còn dính hơi lạnh, hai tay hình như cũng lấm lem. Hắn lơ đãng ngước mắt nhìn hòa thượng, rồi lấy một chậu nước để rửa tay, mà hòa thượng từ đầu đến cuối cũng không mở mắt nhìn hắn một cái.
Tuy rằng trong phòng có hai người ở, nhưng hòa thượng lại không bao giờ nói chuyện, nên Phục Yểm cũng có chút nhàm chán. Hắn ngồi trên chiếc ghế gỗ trong đại sảnh, lười biếng hếch cằm lên, từ xa quan sát hòa thượng.
Hòa thượng có tướng mạo xuất chúng, nét mặt đoan chính, lông mày sắc nét, nếu y bằng lòng để tóc hoàn tục, chắc chắn sẽ càng hoàn mỹ hơn. Nghĩ đến đây, Phục Yểm lại cười mỉa mai, bỏ đi, không phải hắn chưa từng thấy hòa thượng hoàn tục.
Cũng đúng lúc này, sắc mặt hòa thượng đột nhiên thay đổi, hàng lông mày nhíu chặt, tròng mắt xoay chuyển, hai tay có chút cứng ngắc.
Hiển nhiên Phục Yểm đã nhận ra, nhưng hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, mọi thứ trong căn phòng này vẫn như thường lệ, nói đến yêu ma thì có mỗi mình hắn, vậy thì chỉ có thể là do tâm cảnh của hòa thượng xảy ra vấn đề.
Đúng như suy đoán, chưa tới nửa nén hương hòa thượng đã đột nhiên mở mắt ra, hai mắt y trừng lớn phẫn nộ, trong con ngươi phản chiếu pháp ấn hình hoa sen.
Phục Yểm không hiểu nhìn chằm chằm vào nó, liền phát hiện hòa thượng đang nhìn chăm chăm vào chiếc ghế gỗ trống không bên cạnh hắn, như thể có ai đang ngồi ở đó vậy, lại giống như người đó đã đứng dậy, đi về phía bên này.
Đôi mắt của hòa thượng luôn dõi theo người đó, cuối cùng từ từ rơi xuống trên người Phục Yểm.
Phục Yểm lạnh cả sống lưng, cứ nghĩ rằng giờ phút này phía sau lưng đang có người đứng, nhưng quay đầu nhìn thì lại không có ai.
Tầm mắt của hòa thượng chần chừ giữa hai người, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, dường như đã phát hiện điều gì, đồng tử đột nhiên co rụt lại, mạch máu đập dồn dập, phun ra một ngụm máu nhỏ.
Phục Yểm nhịn không được đứng dậy, nhưng lại sợ nếu đến gần hòa thượng lúc này, có khi hòa thượng đang tẩu hỏa nhập ma sẽ vô tình đả thương hắn, vì vậy hắn cứ thế đứng yên tại chỗ mặc cho nỗi nghi ngờ bén rẽ mọc cây.
Mặc dù hòa thượng đã gần thành Phật rồi, nhưng ở thế gian này vẫn chỉ là một hòa thượng phàm tục. Chẳng lẽ trong hơn trăm năm hắn tìm kiếm hòa thượng ở khắp nơi đã xảy ra biến cố gì sao?
Khi pháp ấn hoa sen trong con ngươi của hòa thượng dần dần nhạt đi, lông mày của y hơi giãn ra, vẻ giận dữ cũng dần tiêu tán, hắn mới chẳng thể kiềm chế được hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Liễu Huyền nhìn hắn, trong mắt tựa hồ có chút ngưng trọng, sau đó lại như không có chuyện gì nói: “Không có việc gì, là tâm ma thôi… đã nhiều năm rồi.”
“Tâm ma?” Phục Yểm nhíu chặt mày, lại truy hỏi: “Là loại tâm ma nào?”
“Hình như là một cô gái.”
Liễu Huyền lại nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh y nhìn thấy vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí y, chẳng thể xua đi được.
Tâm ma đã hành hạ y nhiều năm qua không biết vì sao lại sinh ra, vẻ ngoài mê hoặc, thích mặc một bộ váy lụa mỏng màu đỏ nhũ bạc, nửa kín nửa hở, thích xuất hiện khi y đang ngồi thiền. Vừa rồi nàng ta đi đến phía sau Phục Yểm, bộ dáng yêu kiều, mỉm cười nhìn y.
Mà khoảnh khắc Liễu Huyền ngẩng đầu lên, y bàng hoàng phát hiện ra, nốt ruồi son ở đuôi lông mày của cô gái giống hệt nốt ruồi trên xương lông mày của Phục Yểm.
Y mang máng nhớ lại lời khuyên răn của tổ sư Thánh Nghiêm:
Chấp niệm của con, chính là nguồn căn của đau khổ.