Cho dù có một cao tăng canh giữ ngay cửa cũng không ngăn được tai họa đột tử, chuyện này rất kỳ quái, thật sự kỳ quái.
“Vậy thì… tại sao tối qua ngươi lại không đi vào?” Phục Yểm và Liễu Huyền đi bộ trên đường lớn ở thành Kim Ấu, trước khi trời tối nơi này vẫn khá bình thường, hơi người cũng không ít.
“Bóng xanh đó thật sự không có ác ý.” Y khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Đêm thứ hai sắp đến rồi.” Phục Yểm đi lang thang tùy ý liếc nhìn kỹ viện bên đường, ánh mắt dừng một chút, sau đó ý tứ sâu xa liếc nhìn hòa thượng ở bên cạnh.
“Nơi đó xưa nay vẫn luôn thạo tin tức, hay là đi vào xem một chút đi?”
Liễu Huyền dừng lại bước chân, nhìn theo tầm mắt của Phục Yểm, chỉ thấy mấy cô nương cao thấp mập ốm đang ngồi ở trước cửa ôm đàn chèo kéo khách, cô nương ngồi cuối cùng còn liếc mắt đưa tình với hòa thượng, cong môi son trêu chọc, cười trộm với các tỷ muội.
“…Không được.”
“Không được?” Phục Yểm đang có ý xấu, thì chợt nhìn thấy có một cô nương ở trên tầng hai đang dựa bên cửa sổ nhìn hắn, hắn bỗng giật mình, do dự một lúc lâu rồi đột nhiên nói: “…Vậy ta sẽ qua đó hỏi thăm một chút, ngươi ở đây chờ ta.”
Nói xong, Phục Yểm cất bước đi về phía câu lan viện ở bên kia đường.
Tú bà thấy hắn tới, lập tức niềm nở sáp vào, một đường hỏi han ân cần, còn hỏi hắn mấy lần đến tìm cô nương nào. Phục Yểm giơ chiếc quạt giấy trong tay lên, chỉ lên lầu các cho có lệ, sau đó không chút do dự đi lên lầu.
Cô nương ở trên lầu hai thấy công tử như ngọc bước vào nên đã mở cửa từ sớm, đốt một nén hương trầm, chờ hắn vào phòng.
Sau khi Phục Yểm tìm thấy cô gái, thấy cô đeo khăn lụa che mặt, hắn lại có chút không chắc chắn, mở miệng hỏi: “Lãnh Nguyệt Hoàn?”
Cô gái giật mình, không biết người được nhắc đến là ai, đành phải tự mình tháo xuống khăn che mặt, “Công tử nhận lầm người sao?”
Phục Yểm nhìn kỹ hơn, quả nhiên là đã nhận lầm người rồi.
Dáng người và phong thái của cô gái này có hai phần giống với Lãnh Nguyệt Hoàn, nhưng dung mạo và cử chỉ lại kém xa nàng.
Lúc này, bầu không khí vì hiểu lầm mà trở nên có chút khó xử, cô gái rũ mắt suy tư một lúc rồi chủ động bắt chuyện.
“…Không biết Lãnh cô nương là gì của công tử?”
“Là một người bạn cũ của ta.”
“Xem ra là đã nhiều ngày không gặp rồi.” Cô gái phong trần vào phòng ngồi xuống, nhẹ nhàng rót một tách trà xanh cho Phục Yểm.
“Nàng ấy… đã bỏ trốn cùng một tên đàn ông lỗ mũi trâu mặc áo bào trắng rồi.”
“Mũi trâu…” Cô gái phong trần sửng sốt, sau khi cân nhắc một hồi mới hiểu ra, cười nói: “Là đạo sĩ à? Ánh mắt của Lãnh cô nương đúng là độc đáo.”
“Đám đạo sĩ chẳng có thứ gì tốt cả.” Phục Yểm bưng tách trà men ngọc lên, giọng điệu có chút không vui.
“Còn hòa thượng thì sao?” Cô gái cảm thấy tò mò, nhịn không được lại hỏi tiếp: “Giống như vị hòa thượng đi cùng công tử đã đợi ở dưới lầu rất lâu đó.”
Phục Yểm làm như không nghe thấy, chỉ ngẩng đầu uống trà, nhưng dư quang khóe mắt lại nhảy ra ngoài cửa sổ tìm người.
Lúc này, mặt trời đã gần ngả vàng, ánh sáng phía chân trời chiếu lên sườn mặt của Liễu Huyền, từng li từng tí che đi nửa góc mặt của y, khiến cả người y tỏa ánh vàng rực rỡ, cả con phố phồn hoa cũng chìm trong ánh sáng vàng.
“Cô nương, nơi này của cô khi nào đóng cửa?” Phục Yểm đột nhiên dời ánh mắt, hỏi.
“Đến tối là phải đóng cửa rồi, hiện tại tú bà cũng không dám làm ăn quá huênh hoang.”
“Không sao, một canh giờ đã đủ rồi.”
Cô gái lại rót đầy một tách trà cho Phục Yểm, Phục Yểm mới nhớ đến chuyện hỏi thăm tin tức.
“Liên quan đến chuyện ác quỷ tác quái, cô có biết được tin tức gì không?”
“Có nhiều giả thuyết khác nhau lắm, có người nói là ác quỷ, nhưng thầy bói ở ngoại thành lại nói là yêu thú hoang dã, nhất thời cũng không phân biệt được.”
“Yêu thú hoang dã? Bọn họ chết như thế nào?”
“Tất cả đều bị moi sạch nội tạng, nhưng lại khác với thảm án xảy ra đêm qua.”
Hai người hàn huyên vài câu, lại nghe cô gái vừa đàn vừa hát Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ, sắc trời cũng đã tối dần.
Đến khi cô gái hát: “Ai bên sông ngắm trăng lần đầu, trăng soi bóng người trên sông bao giờ?”.
Phục Yểm chợt sững người, nhớ lại mấy trăm năm trước Lãnh Nguyệt Hoàn đã nói câu này ở thành Kim Ấu.
Trước khi đi, Phục Yểm không nhịn được tựa vào bên cửa sổ nhìn xuống, hòa thượng vẫn đứng ở nơi đó, cực kỳ dễ thấy, vậy mà lại giữ chữ tín vô cùng.
Mấy cô gái phong trần ở xung quanh nhìn thấy tướng mạo anh tuấn sáng láng của y liền nhịn không được tiến lên chọc ghẹo, nhưng thấy không thú vị lại thôi.