Ánh mặt trời ló dạng, từng tia sáng chói lóa bừng lên nơi cuối chân trời, cắt đứt màn đêm ảm đảm, chiếu sáng đất trời rực rỡ. Đồng thời kéo theo vạn đạo sấm sét oanh tạc khắp đỉnh núi, tia sét tím đen liên tiếp bổ xuống đâm thủng mặt đất.
Ngày hôm đó sấm rền chớp giật, đánh gãy cành cây, nuốt chửng non sông, đem tất cả bỏ vào bụng lửa. Tiếng sấm ầm vang như khúc nhạc chết chóc, lửa cháy bừng bừng như bốc lên từ địa ngục, tà hỏa nhảy múa điên cuồng, đi đến đâu cỏ cây chết đến đó.
Những chiếc chuông cổ ở núi Thiên Ngu khẩn cấp khua loạn suốt đêm, vang lên hùng hồn dưới tiếng sấm, âm thanh của những chiếc chuông vang vọng liên hồi khắp chùa.
Các tăng nhân trong chùa bừng tỉnh từ giấc mộng, nhìn thấy ngọn núi lửa bên ngoài cửa sổ, họ vội vàng xỏ giày, xách thùng nước lao ra ngoài để dập lửa trên núi, tiếng hô hoán cứu hỏa vang lên không dứt.
Giữa những âm thanh của thảm họa, hòa thượng Liễu Huyền nghe thấy tiếng kêu đau đớn yếu ớt, như gần như xa, chợt có chợt không, giống như tiếng người lớn khóc lại giống như tiếng trẻ con khóc.
Cảm thấy kỳ lạ, y đi tìm kiếm thanh âm yếu ớt đó, chẳng biết đã tìm mất bao lâu, y đã tìm thấy một con yêu bị thế lửa ép tới không còn chỗ trốn đằng sau một tảng đá khổng lồ cao chót vót.
Con yêu đó toàn thân đỏ rực, hình dáng giống một con chó hoang, dưới sống lưng không có đuôi, lúc này nó đang co mình sau tảng đá, đầu lông cháy sém, bị mấy tia sét tàn nhẫn đánh đến da tróc thịt bong.
Đôi mắt hẹp dài của nó khép hờ, thịt nát bao lấy xương trắng, suy yếu đến mức chỉ còn một hơi tàn.
Hòa thượng Liễu Huyền rủ xuống đôi mắt từ bi, áo cà sa lướt qua bụi trần, đưa tay về phía con yêu quái lai lịch bất minh.
Bấy giờ yêu quái mới phát hiện ra có người, nó cảnh giác ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn kỹ nó đã cảm giác được xung quanh hòa thượng tỏa ra Phật quang, tự động che mưa chắn gió cho y không dính một hạt mưa, rực rỡ như một vị Thần trong đêm tối.
Bàn tay đang vươn ra kia, có đường vân tay rõ ràng, các đầu ngón tay tròn trịa như bạch ngọc, không nhiễm một hạt bụi giữa núi thẳm khói lửa dày đặc.
Yêu quái nhìn gương mặt của người tới, tức thì sửng sốt, đôi con ngươi đỏ thẫm trợn to run rẩy phản chiếu ánh lửa dập dờn.
…
Lửa cháy đỏ rực nửa bầu trời, tiếng gọi cứu hỏa vẫn hỗn loạn bên tai.
Phiến đá tảng hơi mát lạnh, đôi giày rơm leo lên bậc thang, hòa thượng áo trắng che chở con sơn yêu ở trong lòng, từ trong núi bước vào chùa.
Sơn yêu nhắm nghiền hai mắt, hơi thở mỏng manh, không hề nhúc nhích, cứ như đã chết vậy. Phần thịt rách nát màu đen đỏ trên lưng nó dính lại với nhau, cố hết sức bám vào xương trắng.
Tiếng sấm đùng đoàng đã ngừng hẳn, tầng mây chia năm xẻ bảy dần tụ lại, trời đổ xuống cơn mưa bụi tinh mịn, rơi xuống phiến đá tảng dưới chân hòa thượng, áo cà sa của hòa thượng cũng đã thấm ướt.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, cuối cùng cũng dập tắt được đám cháy hoành hành ngang ngược trên núi.
Hòa thượng Liễu Huyền mang sơn yêu về phòng, để nó lên giường trúc, hai mắt nó vẫn nhắm chặt, không hề chuyển động.
Căn phòng im lặng hồi lâu, chỉ có tiếng mưa rơi rả rích không ngừng.
“Thiện tai.”
Một tiếng thầm thì kéo về mạch suy nghĩ của hòa thượng, y lấy thảo dược Kinh Diệp, thoa lên da thịt của sơn yêu.
Thuốc đắng thấm vào máu thịt, đau đớn như dao nhọn đâm vào.
Sơn yêu đột nhiên kêu lên một tiếng chói tai, móng vuốt sắc bén cào rách tấm chiếu rơm, cả người co giật dữ dội.
Nó thoi thóp ngước mắt lên, đôi con ngươi màu vàng óng xoay qua, liếc nhìn hòa thượng, run rẩy một hồi, sau đó lại dữ tợn lộ ra vẻ châm chọc, bên trong lóe lên yêu hận phức tạp, máu thịt khẽ khép mở dưới ngón tay đang thoa thuốc của hòa thượng.
Bất chợt, nước mắt trong veo từ khóe mắt nó rơi xuống, nó giật mình, chật vật dời đi tầm mắt, mở miệng hỏi: “Hòa thượng, có thể ngồi lại gần hơn được không?”
Hòa thượng không nghĩ nhiều, ngồi lại gần như ý muốn của nó.
Một lúc sau, tiếng kêu đau đớn của con yêu biến thành tiếng khóc nức nở, âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng.
Sau khi xong xuôi, con yêu bị đứt đuôi được băng bó vết thương, nước mắt vẫn còn chưa khô, khóe môi vấy máu đỏ sẫm, rất giống một con chó dữ.
Hòa thượng bưng thuốc rời đi, thắt lưng thấm ướt máu tươi.
…
Người ta đồn rằng Liễu Huyền đại sư của Lan Nhã Tự không đi dập lửa mà đi cứu một con yêu có hình dạng kỳ lạ, không biết con yêu đó thiện hay ác, cũng không biết nó đến từ đâu. Nghe nói sơn yêu lấy oán trả ơn, chẳng những không nói một lời cảm tạ, còn cắn Liễu Huyền đại sư một cái, suýt chút nữa đã cắn đứt một miếng thịt, ác độc đến mức khiến người ta phẫn nộ.
Ngươi một câu ta một câu, ai ai cũng hiếu kỳ, rồi lại nhìn Liễu Huyền đại sư quấn vải gạt quanh eo, sớm tinh mơ đã lễ Phật ngồi thiền, nhắm mắt tụng kinh cho đến khi mặt trời lặn, tâm tịnh như tùng bách, mặc kệ những lời đàm tiếu, không hề có ý định giải thích.
Về phần con yêu cụt đuôi trong lời đồn, sau khi thoa thuốc xong nó đã hôn mê, chiếm một chỗ trống nho nhỏ, cuộn tròn nằm trên chiếc giường trước cửa sổ, bộ lông lở loét của nó trông giống như một tấm thảm lông dày đã mục nát.
…
Ngày hôm đó, hương khói trong Lan Nhã Tự vô cùng nồng đượm, làn khói xám lượn lờ bay lên, xua đi nhơ nhớp, thấm tận đáy lòng, khách hành hương tới lui không dứt. Khách hành hương một là đến để cúng dường vô lượng Phật mười phương, hai là vì ngưỡng mộ danh tiếng mà đến nghe Liễu Huyền đại sư giảng kinh Phật, được thầy thuyết pháp giáo hóa.
Liễu Huyền đại sư mỗi năm mở lớp giảng kinh một lần, khóa giảng kéo dài ba ngày, nổi tiếng khắp nước Trần, rất nhiều thiện nam tín nữ thà đi thuyền xe mệt nhọc nửa tháng trời, cũng phải tới đây để nghe vị đại sư này giảng vài ba câu Phật Pháp.
Người ta nói, trong số mười người đã nghe Liễu Huyền đại sư giảng Phật Pháp, thì đã có bảy tám người có thể giác ngộ, nắm bắt được kiến thức và quan điểm đúng đắn ngay tại đạo trường.
Lúc này mặt trời đã lên cao, trong Phật đường chật ních khách hành hương đến nghe kinh.
Đại sảnh yên lặng không một tiếng động, chỉ có hòa thượng Liễu Huyền đang ngồi nghiêm trang trước mặt mọi người, giọng nói ôn hòa, không nhanh không chậm giảng về ba đời chư Phật, chân lý vạn pháp.
Liễu Huyền đang giảng Pháp thì có một người đàn ông cao gầy xuất hiện trước cửa chánh điện.
Người đàn ông có mái tóc dài màu đỏ tươi được buộc lên cao bằng kim quan, mặc một bộ trường bào màu trắng rộng rãi, đai lưng thắt lỏng lẻo, để lộ nửa bộ ngực trần.
Giữa hai lông mày của người này có một ấn ký màu đỏ son, có hình một ngọn lửa, đốt cháy ở giữa mi tâm, khí chất của hắn tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Vì hầu hết khách hành hương đều quay lưng lại với cổng Phật đường nên ít ai để ý đến hắn, chỉ có mỗi Liễu Huyền đúng lúc chạm mắt với hắn. Ánh mắt bình đạm của hòa thượng Liễu Huyền nhẹ lướt qua người đàn ông này, hai người nhìn nhau một hồi, tầm mắt dừng tại một điểm, sau đó chẳng còn giao nhau.
Người đàn ông đứng ở cửa với thái độ lạnh lùng, như thể hắn đã biết rất rõ các quy tắc trong chùa. Hắn cũng không quấy rầy gì, chỉ dựa vào cột trụ cao lớn ở cửa đại điện, chăm chú lắng nghe hòa thượng giảng kinh.
Đúng vậy, hôm nay Phục Yểm mới từ trong hôn mê tỉnh lại, còn có sức lực biến thành hình người, khắp người hắn đầy thương tích, chỉ quấn một bộ trường bào rộng thùng thình rồi ra ngoài.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh dậy chính là đi tìm Liễu Huyền, để nhìn rõ xem vị tăng nhân thoát tục mà hắn đã gặp dưới lôi kiếp ngày ấy có dung mạo như thế nào, đang ở cảnh giới nào, xem xem người đó có phải là ảo ảnh trong ký ức của hắn không.
Bây giờ hắn đến đây, không ngờ lại đúng ngay ngày giảng kinh, hòa thượng được vây trong tầng tầng lớp lớp người, hắn không thể tới gần, chỉ đành đứng ở bên cửa vừa lắng nghe người đó giảng Phật Pháp, vừa cẩn thận quan sát người đó.
Càng quan sát tỉ mỉ, nụ cười bên khóe môi hắn càng lạnh dần.
Quả nhiên, ngày hôm đó hắn không có nhìn nhầm.
Hòa thượng đúng là có bản lĩnh, có lẽ không tới vài năm nữa sẽ có thể đạt tới Niết bàn rồi, thoát ly phàm thai, đắc đạo thành Phật, trở về Tịnh Thổ Tông Tây Thiên Cực Lạc.
Hòa thượng ơi, hòa thượng.
Thích Ca Mâu Ni còn phải tìm đường giải thoát, khổ hạnh trong rừng nhiều năm mới có thể giác ngộ giải thoát dưới Bồ đề.
Còn ngươi thì sao, rốt cuộc thì ngươi dựa vào cái gì chứ?
Phục Yểm đang miên man suy nghĩ, chợt thấy một hòn đá nhỏ lăn qua chân mình.
Phục Yểm cảm thấy kỳ lạ, đang nghĩ xem hòn đá này muốn làm cái gì, thì hắn đã thấy nó nằm ở lối vào Phật đường, hướng về hòa thượng trong đại điện, gật gật đầu một cách chuyên tâm.
Phục Yểm không hiểu ra sao, hắn nhìn hòa thượng ở trong đại điện, thầm nghĩ, ngay cả một cục đá cũng thích nghe con lừa trọc này giảng kinh sao?
Lại còn lắng nghe một cách nghiêm túc cẩn thận như vậy, còn gật đầu đồng ý với từng lời từng chữ nữa chứ.
Đúng là đầu đá mà, bệnh nặng lắm rồi!
Phục Yểm âm thầm phỉ báng trong lòng, sau đó liền xoay người bỏ đi.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
– Vẫn luôn muốn viết về hòa thượng công, thế là tôi cầm bút lên viết rồi.
Ying Ying có lời muốn nói:
– Vẫn luôn muốn edit truyện có hòa thượng công, thế là tôi down về edit rồi.