“Ta nói nè hòa thượng, tại sao ngươi phải đồng ý làm mấy việc này? Vốn dĩ chỉ cần làm pháp sự là có thể rời đi rồi.”
“Tại sao thí chủ lại muốn tham gia cùng?”
“Ta?” Phục Yểm ngừng nói, đôi mắt hồ ly khép hờ, “Chỉ là tò mò mà thôi, ta chưa từng thấy hòa thượng bắt quỷ bao giờ.”
“Biết đâu lại không có quỷ thì sao?”
“Ngươi nói đêm nay sẽ không có ai chết sao?”
“Sẽ chết.”
Hai người nói qua nói lại, như thể bọn họ đang đánh nhau vậy. Phục Yểm rõ ràng cảm thấy hòa thượng đã lanh lợi hơn trước kia rất nhiều, và cũng thâm tàng bất lộ hơn rất nhiều.
Trên đường đi hắn đã thử thăm dò rất nhiều lần, nhưng rất khó đào ra được suy nghĩ của y, chẳng thể dò la được sâu cạn của y.
“Ta còn chưa hỏi tại sao người của Phật môn lại muốn cứu một con yêu như ta thế?”
“Cho dù ngươi là yêu, là người, hay thậm chí là ma, ta cũng sẽ cứu ngươi.”
“Cho dù ta cắn ngươi, ngươi cũng không hối hận sao?”
“Không hối hận.”
Hòa thượng quay sang nhìn hắn, thản nhiên đối diện với ánh mắt thăm dò của Phục Yểm, vẻ mặt vẫn như thường.
“Phật Tổ lấy thân nuôi chim ưng, hòa thượng trên núi đi cứu một con yêu bị thiên lôi đánh, chẳng nhẽ người xuất gia đều từ bi bác ái như vậy sao?” Phục Yểm nở nụ cười không lý do, sau đó lại chuyển chủ đề: “Ngươi không sợ ta lấy oán trả ơn, nửa đêm moi tim của ngươi, nâng cao tu vi của ta sao…”
“Nếu ta chưa từng cứu ngươi, làm sao có thể phân biệt được thiện ác, làm sao có thể nhìn thấy nhân quả, yêu và hòa thượng cũng không phải là chưa từng có thiện duyên.”
“Ồ, thiện duyên gì thế?”
“Nghe nói trước khi Phổ Hoài pháp sư xuất gia, người là hoàng đế của tiền triều, thuở nhỏ trôi giạt khắp nơi, được một con yêu hồ che chở lớn lên, sau đó trở thành thiên tài trị quốc. Lịch sử này đã được truyền lại cho các thế hệ sau, là một tấm gương điển hình cho sự chung sống hài hòa giữa yêu và Phật môn.”
Phục Yểm hơi kinh ngạc, hắn không ngờ lại nghe được một đoạn lịch sử này, hắn trầm mặc một lát, sau đó khinh thường nhẹ giọng đáp lại một câu.
“Hóa ra là câu chuyện này, thật nhàm chán.”
Đêm đó, hòa thượng vẫn nghỉ ngơi tại một ngôi chùa như thường lệ, giờ Hợi đi ngủ, không ra ngoài nữa.
Phục Yểm nằm trên giường trằn trọc trở mình, lại có chút mất ngủ.
Hắn nhìn đêm trăng bên ngoài cửa sổ, đắm chìm trong suy nghĩ hồi lâu, từ trong ngực áo lấy ra một miếng ngọc bội trong suốt, nhìn nó ở dưới ánh trăng sáng tỏ.
Miếng ngọc bội được làm thành ngọc bội đeo bên hông, có đầy vết mài mòn, trông có vẻ cực kỳ cũ kỹ, dưới ánh trăng hiện ra ba chữ triện rõ ràng: Liệt Thành Trì.
Mặt sau của ngọc bội chạm khắc một con rồng uy phong lẫm liệt với đôi mắt trừng to thể hiện quyền lực tối cao.
…
Khi Phục Yểm tỉnh dậy vào sáng hôm sau, hòa thượng cũng vừa mới từ bên ngoài trở về.
Nhìn thấy y một thân phong trần mệt mỏi, Phục Yểm không khỏi oán thầm trong lòng, con lừa trọc này thức dậy còn sớm hơn cả gà.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng huyên náo, không biết lại gây ra chuyện gì nữa rồi, hắn qua quýt khoác thêm áo ngoài, xỏ giày đi ra ngoài.
Thì ra đêm qua lại có người chết, đêm qua chết rất nhiều người, tổng cộng mười ba người. Cửa nhà vẫn đóng chặt từ bên trong, cả gia đình già trẻ lớn bé chết ngạt trong im lặng. Tim bị lấy mất, lưỡi bị cắt, máu chảy khắp sàn, trong phòng đốt hương lễ Phật.
Hàng xóm láng giềng thần hồn nát thần tính, vậy mà lại nghi ngờ hòa thượng.
Bọn họ cho rằng ác quỷ đã rời đi nửa tháng trước, mà từ khi hòa thượng vào thành, hành vi của y đã chọc giận ác quỷ, khiến nó quay lại trả thù, càng điên cuồng hành hạ người dân hơn, lấy nhan Phật để bày tỏ ý khiêu khích.
Người ta còn nói hòa thượng căn bản không đối phó được ác quỷ, mới có thể dung túng nó vô pháp vô thiên như vậy.
Phục Yểm không khỏi nhướng mày, trong lòng thở dài, phàm nhân tưởng tượng thái quá rồi, thế nhưng cũng coi như đúng ý của hắn.
Còn về phần hòa thượng, từ đầu đến cuối vẫn không vui không giận, cũng không có lời giải thích thừa thãi nào, cứ như những âm thanh bên ngoài không hề lọt vào tai y.
——————–
Tác giả:
Dòng thời gian sắp quay trở về chín trăm năm trước rồi, giai điệu sẽ trở nên vui vẻ, yeah.