Sau cùng, Đổng Hân cũng đầu hàng trước sự năn nỉ ỉ ôi của sư phụ, đành miễn cưỡng nuôi thêm một cô vợ ngốc thiếu kỹ năng sống, cái gì cũng muốn giải quyết bằng vũ lực. Ông chủ Đổng liếc nhìn Long Trì một cái, ngẫm nghĩ, ngày xưa mơ mộng cưới được cô vợ nhỏ nhắn dịu dàng, kết quả nhắm mắt đưa tay vớ ngay một kẻ hung ác, chẳng biết đọc lại còn là đàn ông!
Nhưng mà còn cách nào nữa đâu, khế ước đã trói buộc số phận họ, khắc sâu vào linh hồn. Chừng nào linh hồn chưa tan biến, thì dù có chết cũng chẳng thay đổi được gì.
Thế nên thở dài rồi lại thở dài, Đổng Hân cũng đành tự nhủ thôi thì cùng nhau sống qua ngày đi vậy.
“Cô vợ ngốc nghếch” nào có biết Đổng Hân nghĩ gì, cũng chẳng bận tâm về chuyện xóa mù chữ hay hòa nhập xã hội. Hắn đưa tay vào không trung, chẳng biết từ đâu lôi ra một chú cún con toàn thân đen nhánh, sau đó quay sang nhìn Đổng Hân bằng đôi mắt trong veo, chít chít meo meo lấy lòng: “Tặng quà cho em này.”
Đổng Hân cạn lời. Cậu nhớ từng đọc được rằng, đây là hành động tặng món đồ tốt nhất mình có cho người mình thích để lấy lòng, mong muốn sống hạnh phúc, có thịt ăn, có con bồng - triết lý yêu thuần khiết như tờ giấy trắng của đại yêu cổ xưa.
Nhưng mà tặng chó đen ư? Cậu đã có đủ thứ lông lá trong nhà rồi. Cái đám đó đuổi đi còn chẳng được đây này.
"Thứ này có thể mang lại tài lộc, không cần cho ăn nó cũng sống được." Long Trì nhấc cao chú chó con lên, lắc nhẹ. Con chó nhỏ lanh lợi cúi đầu nhìn Đổng Hân như chào hỏi, đôi mắt to tròn long lanh như thể nói: “Đúng ạ, em rất dễ nuôi, xin hãy nhận nuôi em!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play