Nhìn biểu cảm của Đổng Hân, Chương Cố cũng đoán được bên trong có chuyện gì. Trước mắt hắn vẫn muốn đi cứu mấy đứa trẻ bị bắt cóc, chỉ cần trễ một chút là có thể xảy ra biến cố khó lường. Chuyện ở đây hắn cũng không còn thời gian hỏi thêm, hắn vịn vào bàn khó nhọc đứng dậy, giọng nói có phần lo lắng: “Cậu nhỏ, cậu phải tự cẩn thận, xong việc cháu sẽ quay lại thăm cậu.”

Long Trì nheo mắt, sau đó bước lên đứng chắn trước mặt Đổng Hân, đôi mắt nhìn Chương Cố như muốn nói: Bộ còn muốn quay lại nữa à?

Chương Cố nhận ra ý đe doạ: "..."

Người nhà cũng không được nhìn à?!

Đổng Hân chán nản kéo Long Trì đang chắn trước mặt mình ra, nhìn vết bầm xanh tím rõ ràng trên cổ Chương Cố, đưa cho đối phương một lọ thuốc mỡ, dặn dò: "Chuyện này đừng nói với gia đình vội."

Chương Cố nhận lấy lọ thuốc, không yên tâm liếc nhìn Đổng Hân một cái, rồi gật đầu.

Nhìn đối phương rời đi, Đổng Hân thở dài. Tính tình của Long Trì thực sự rất khó kiểm soát.

Người này về lý thuyết đúng là vị hôn phu của cậu. Xưa giờ chưa bao giờ nhặt được bánh từ trên trời rơi xuống, thế mà lại bị một vị hôn phu từ trên trời giáng trúng đầu.

Chuyện này phải kể từ hồi cậu còn nhỏ. Năm cậu tám tuổi bị một trận ốm nặng, sốt liền bảy, tám ngày khiến cả nhà ai cũng hoảng loạn. Bác sĩ nổi tiếng ở nước ngoài cũng đã mời đến, pháp sư trong nước cũng tìm tới, nhưng tất cả đều bó tay. Khi cả nhà đã tuyệt vọng, đột nhiên có một ông lão râu bạc, phong thái như tiên giáng trần, tự tin nói: “Ta có thể kéo dài mạng sống cho cậu bé này, nhưng đứa trẻ này phải bái ta làm thầy, nối nghiệp ta.”

Khi đó bác sĩ đã ba lần báo tình trạng nguy kịch, đừng nói là để cậu học bói toán, xem phong thủy, ngay cả bắt cậu đi chèo thuyền, rèn sắt, hay bán đậu phụ, cả nhà đều đồng ý, miễn là giữ được mạng sống cho cậu, điều kiện gì cũng chấp nhận!

Vậy là Đổng Hân được sư phụ mang đi, sau đó ký một khế ước với yêu quái, nhờ đối phương chia cho cậu trăm năm tuổi thọ.

Hồi đó Đổng Hân còn nhỏ, nằm ở giữa trận khế ước, nhìn đống ký hiệu loằng ngoằng trên đất, sốt đến mê man chẳng hiểu sao tay lại vô tình vẽ bậy hai nét. Kỳ diệu là, cậu đã biến khế ước chủ tớ thành khế ước linh hồn, hay nói cách khác chính là khế ước hôn nhân thường được yêu quái nhắc đến, rồi lại kỳ diệu hơn là ký phát thành công luôn!

Lúc đó sư phụ của cậu sợ đến mức quỳ xuống, muốn gọi cậu là tổ tông, định trả cậu về nhà vì không dám nhận cậu làm đệ tử nữa. Sau này, một người bạn của sư phụ an ủi rằng đừng lo lắng quá, có lẽ đến khi Đổng Hân già và chết đi, khế ước cũng chưa chắc đã có hiệu lực, yêu quái còn ngủ rất lâu. Nghe vậy sư phụ mới dám tiếp tục giữ cậu lại.

Vậy là Đổng Hân theo sư phụ học bói toán, xem phong thủy hơn mười năm. Ba năm trước, sư phụ cậu đột nhiên nói rằng mình sắp chết, bảo Đổng Hân về nhà. Đổng Hân biết sư phụ có việc cần làm, lừa cậu thôi, vậy nên cũng không níu kéo, một mặt hoàn thành việc học, mặt khác trông coi cửa hàng đồ cổ, trở thành người duy nhất còn ở lại trên con phố thương mại này. Ba ngày trước, sư phụ mất tích ba năm lại quay về, đem theo người đàn ông này.

Đây chính là vị hôn phu do cậu ký bừa mà ra.

Nghe nói đây là một đại yêu thượng cổ, đã ngủ hai ngàn năm, còn chưa hiểu rõ thế giới này. Cũng nghe nói yêu hồn không ổn định, cần ở cùng người ký khế ước để dưỡng hồn.

Nhìn ánh mắt người đàn ông này khi nhìn mình, Đổng Hân mệt mỏi xoa trán. Yêu quái thật là loài sinh vật kỳ lạ. Một khi đã xác định ai là bạn đời của mình thì sẽ dốc lòng đối tốt với người đó, trong ánh mắt đầy sự tin tưởng. Bọn họ tin rằng đi theo cảm giác sẽ không bao giờ sai, bạn đời linh hồn sẽ không làm tổn thương mình, càng không cho người khác động vào mình, sự chiếm hữu mạnh đến mức không thể chịu nổi.

“Anh, anh về từ lúc nào vậy?” Đổng Hân vừa hỏi xong đã thấy mình thật ngớ ngẩn. Đúng là kiểu hỏi cho có chuyện mà thôi, trò chuyện gượng gạo.

“Khi hắn chạm vào tay em.” Long Trì lạnh lùng đáp, nghe ra vẫn còn rất để bụng. Đây là bạn đời nhỏ xinh của anh, ngay cả anh em ruột cũng không được phép đụng vào. Hơn nữa, “Mợ là gì?”

Đổng Hân: “...”

Đấy thấy chưa! Hai người bọn họ ở bên nhau thực sự không hợp, không chỉ vì giới tính, mà còn vì nhận thức!

Cậu là một thanh niên gương mẫu thời hiện đại, từ nhỏ đã tiếp cận nền giáo dục tiên tiến, thậm chí còn tốt nghiệp loại xuất sắc ngành Khảo cổ tại trường Đại học. Đối phương thì sao? Ngủ khò khò từ hai ngàn năm trước, hỏi anh ta đã trải qua bao nhiêu mùa xuân rồi có lẽ anh ta còn chẳng rõ.

Người đời nói ba năm đã tính là có khoảng cách thế hệ, thế thì hai người bọn họ đã cách nhau bao nhiêu thế hệ rồi? Đoán chừng khoảng cách còn dài còn sâu hơn cả rãnh đại dương Mariana ấy chứ.

Vừa ngẫm nghĩ mấy điều như vậy, ông chủ Đổng vừa lên mạng tìm hình ảnh sơ đồ mối quan hệ và cách xưng hô của các mối quan hệ trong một gia đình, sau đó đưa cho Long Trì: “Anh nên học trước về quan hệ gia đình, nắm rõ mối quan hệ cơ bản của xã hội này trước, những thứ còn lại tôi sẽ từ từ dạy anh sau.”

Long Trì nghiêm túc nhìn qua, nhưng mặt lại lạnh lùng, chẳng biểu cảm gì cả.

Đổng Hân dò hỏi: “Anh không phải không biết chữ chứ?”

Giây tiếp theo, Long Trì vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, sửa lời Đổng Hân: “Không, anh biết chữ mà, chỉ là chữ này không giống chữ mà anh biết…”

Đổng Hân nhướng mày, nói vòng vo thì vẫn là thừa nhận không biết đọc. Thế còn bày ra vẻ lạnh lùng làm gì, bộ thể diện quan trọng đến thế sao?

Càng nghĩ càng thấy bọn họ vẫn là không hợp miếng nào hết!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, giờ cũng chỉ biết giúp người ta hòa nhập với thế giới mới chứ sao giờ. Ông chủ Đổng định bụng sẽ mua bộ sách vỡ lòng cho trẻ con, sau đó ra tay làm việc thiện - dạy vị đại yêu thượng cổ này bi bô học chữ, nhanh hòa nhập với xã hội.

Vị hôn phu của Đổng Hân thực sự là một kẻ "tàn tật" cấp độ một trong cuộc sống, đến những kiến thức cơ bản nhất về thế giới cũng không biết. Nếu lỡ người “trong nghề” nào đó ghé chơi rồi biết được bản khế ước linh hồn giữa họ, chắc chắn sẽ cười nhạo vì cậu chọn được “cô vợ ngốc nghếch”.

Đổng Hân nghĩ rồi, cái câu “Đổng phu nhân là kẻ mù chữ, chẳng biết quái gì về thế giới” mà đến tai cậu thì buồn ơi là buồn!

Thực ra ngay từ khi sư phụ dắt vị hôn phu này đến, Đổng Hân đã thẳng thừng từ chối. Tôi yêu loài người, tôi si tình phụ nữ - chứ đâu thể rung động với gã đàn ông cứng nhắc hay yêu quái đâu! (D–Dù đẹp mã cũng không yêu!)

Sư phụ cậu chẹp miệng, “Ôi ai bảo hồi nhỏ con nghịch ngợm làm gì? Hôn ước là tự con ký, giờ không thể không chịu trách nhiệm được. Mà nếu không có người này, chắc gì con sống được qua năm đó? Đây là số mệnh của con rồi.”

Đổng Hân không chịu, còn đành hanh cãi lại: “Cái số mệnh chó má gì đây? Con hành nghề thầy bói chẳng lẽ không biết mấy cái này chẳng đáng tin chút nào à?”

Biết học trò yêu chỉ dịu lòng trước lời lẽ nhẹ nhàng, sư phụ Đổng Hân lựa lời dỗ dành: “Vị đại nhân này liên quan đến tương lai của yêu tộc và nhân loại! Có cậu ta ở đây, thế gian sẽ thái bình, không có yêu quái nào dám ra ngoài. Con nghĩ mà xem, nếu yêu tộc suy tàn, thì những yêu quái bị trấn áp sẽ trỗi dậy và gây nên thảm họa nhân gian. Bình thường con cũng hay nhận nuôi đám yêu quái lít nhít cơ nhỡ mà. Nghe ta đi, cứ giữ cậu ta lại, rồi vận mệnh của con sẽ thay đổi, sống khỏe còn giúp ta dưỡng già chứ.”

Chẳng hiểu sao câu cuối cùng của sư phụ cứ khiến Đổng Hân cảm giác lấn cấn. Nói vậy chẳng khác gì bảo số cậu đen như tró, không có “cô vợ ngốc nghếch” kề bên thì sẽ hẹo sớm khiến sư phụ phải lâm vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play