Tại khu vực phía Bắc của Hoa Quốc, trên phố Bắc Tây Thành, có một ngôi nhà nhỏ hai tầng với diện tích không quá 200 mét vuông. Cánh cửa gỗ cổ điển màu đỏ treo một bảng hiệu màu đen với chữ vàng, được chạm trổ các hoa văn vàng phức tạp xung quanh. Giữa bảng hiệu là năm chữ lớn viết bằng thư pháp: "Đổng Gia Cổ Đồ Phố."
*Cửa hàng đồ cổ Đổng Gia.
Chữ viết thể hiện phong cách thư pháp hài hòa nhẹ nhàng, từ nét chữ có thể cảm nhận được tâm hồn và tính cách của người viết.
Chu môn kim biển(1), cửa đỏ biển vàng mang vẻ cổ kính, nhưng bên cạnh đó lại có một bảng điện tử hiện đại đứng ở cửa, trên đó dùng cùng một kiểu chữ với biển gỗ. Bảng này thông báo: "Đồ cổ mới đã lên kệ, đa dạng phong phú, ai có nhu cầu có thể vào cửa hàng tham quan, bán giá vốn, nhanh tay thì còn!"
(1) “朱门金匾”- nghĩa đen là "cửa màu đỏ và biển hiệu vàng", nghĩa bóng thường được dùng để chỉ các gia đình giàu có, thường là những gia tộc quý tộc hoặc giàu có trong xã hội. Trong văn hóa Trung Quốc, việc sử dụng cửa màu đỏ và biển hiệu vàng thể hiện địa vị xã hội cao và sự thịnh vượng. Các gia đình này thường được biết đến với lối sống sang trọng và nhiều tài sản.
Ngoài ra, cửa hàng nhỏ còn cung cấp các dịch vụ: bói toán, xem phong thủy, soi tình yêu, luận ngũ hành bát quái, và chữa trị miễn phí cho trẻ nhỏ bị dọa sợ.
P/s: "Giá di chuyển mồ mả gấp đôi, phục vụ miễn phí cho công chức."
Cam kết: Không chuẩn không lấy tiền!
Một vài yêu quái nhỏ có đuôi đang bám lên khung cửa, chúi đầu vào trong nhìn lén, vừa lắc lắc tai vừa thì thầm bàn tán: "Có thấy vị hôn phu của ông chủ chưa? Nghe nói đẹp trai lắm!"
"Tôi nghe nói hắn có ba con mắt!"
"Tiểu cỏ tinh nói hắn cao bằng cái nhà ba tầng!"
"Ui, ghê gớm vậy!"
"So sánh mới thấy ông chủ lùn ghê!"
"Ổng có 1m78 thôi."
"Ha! Thế lúc hôn nhau thì phải trèo lên thang à, thật tội nghiệp~"
"He he he ~"
Đổng Hân mặc một bộ quần áo màu trắng thoải mái, khoanh tay, nhìn năm cái bọc lông còn chưa hoàn toàn thành hình, trong lòng lẩm bẩm: với cái đầu này, từng đứa nhìn y như củ cà rốt, còn chưa cao đến giữa bắp chân mình, thế mà dám chê mình lùn?
Nhân viên trong cửa hàng vừa lấy một gói hương từ kệ, định mang ra sân sau phơi nắng, thấy biểu cảm của ông chủ mình, liền ném cho mấy tiểu yêu một cái nhìn kiểu “không làm thì không chết.”
Mấy tiểu yêu cuối cùng cũng nhận ra có mùi nguy hiểm, cả đám đồng loạt ngả người bốn mươi lăm độ, ngẩng đầu nhìn về phía sau, đứa nào đứa nấy trông không khác gì củ cà rốt bị nước mưa dội cho nghiêng ngả: (⊙o⊙)?
Đổng Hân nhanh chóng ra tay, đứa nào tai dài thì bị tóm tai, nếu không thì kéo đuôi. Hai tay cùng hành động, một phát đã bắt gọn năm đứa nhỏ lông xù, vụt một cái nâng chúng nó lên, xong thì bắt đầu lắc lắc như đang giũ mì. Năm tiểu yêu với hai mươi cái móng nhỏ đều bị lắc đến rung rung, còn có vẻ đàn hồi nữa.
Đổng Hân phì cười, thấy bọn chúng đều đã đầu hàng, đồng loạt giả chết.
Không đánh lại thì giả chết, cái chiêu này đám tiểu yêu thường dùng. Do yêu quái chết sẽ không còn linh khí, nên những pháp sư hay yêu quái có chút chí khí thường không thèm để ý đến đám yêu quái đã chết. Lũ nhóc này không học được mấy thứ khác, nhưng chiêu này thì học rất nhanh.
Đổng Hân nhanh nhẹn mang chúng vào sân sau của cửa hàng, vẻ mặt lạnh lùng dọa nạt: "Ăn no rồi đi mau, còn tám chuyện nữa thì sẽ ăn thịt mấy đứa!"
Năm con tiểu yêu một giây sau đã "sống lại", ngoan ngoãn vẫy vẫy cái đuôi, dùng móng vuốt nhỏ ôm mặt: "Vâng ạ, Đổng papa ~"
Thật sự là không có tí liêm sỉ nào cả!
Đổng Hân mím môi, mặt đầy chán ghét, "Đừng gọi bừa, tôi đâu có nhiều đứa con lông lá như vậy."
Đám yêu quái nhỏ không tức giận, nhảy nhót tưng bừng đi lấy đồ ăn. Dù ông chủ miệng chê bai, nhưng vẫn chuẩn bị rất nhiều món ngon cho chúng. Ôi chào, loài người ấy mà, chả thành thật gì cả!
Mỗi cửa hàng trên con phố này đều có một sân riêng ở phía sau, tiện để chứa đồ. Sân của Đổng Hân do chính cậu tự chăm sóc, xung quanh trồng nhiều hoa thơm cỏ đẹp, hiện tại là cuối xuân đầu hè, đang vào đúng lúc hoa nở rực rỡ. Bên trái còn có một giàn nho lớn, cành lá đang nảy mầm non tơ. Cả sân tràn ngập hương hoa, tràn đầy sức sống. Đổng Hân còn đặc biệt đặt hai kệ để phơi hàng hóa trong sân, dưới kệ có nhiều rau củ trái cây, còn có cả trái cây khô và thịt khô mà bọn tiểu yêu thích ăn.
Trong thế giới này, con người và yêu quái sống chung với nhau, người bình thường không biết có yêu quái, mà yêu quái cũng có quy định không được quấy rối cuộc sống của con người, không được để con người phát hiện. Những thuật sĩ như Đổng Hân thì không cần phải quan tâm đến chuyện đó, một nửa thời gian trong ngày của cậu là giao du với người, nửa còn lại là giao du với những thứ không phải người.
Cũng không biết tại sao, từ nhỏ Đổng Hân đã có thể chất thu hút yêu quái, đi đến đâu cũng có yêu quái theo, đặc biệt là những yêu quái vừa mới khai mở linh trí. Chúng thích tụ tập quanh cậu. Đôi khi đang đi đường, quay đầu lại thấy sau lưng có một hàng yêu quái nhỏ vẫy đuôi theo sau, đuổi cũng không đi. Nhiều yêu quái không có cha mẹ, nhờ những cơ duyên hiếm có mà thành tinh, hoàn toàn không có khả năng sinh sống trong thế giới con người. Đổng Hân không nỡ nhìn chúng chết đói, thế là để đồ ăn có thể ăn được lên kệ, ai cần thì tự lấy. Thời gian dài, những yêu quái nhỏ này bắt đầu nghịch ngợm, thấy cậu thì muốn ôm chân gọi papa, đúng kiểu "ai cho sữa thì là mẹ," ai cho chúng đường sống thì đó là cha.
Đối với chuyện này, Đổng Hân kiên quyết từ chối!
Về lại cửa hàng, Đổng Hân nhìn thời gian, mở ngăn kéo, lấy ra một quyển sách bìa đen trơn, ngồi vào ghế sau quầy, bắt đầu chậm rãi đọc.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe dừng lại trước cửa, một chàng trai trẻ mặc bộ đồ thể thao đen từ xe bước xuống, ánh mắt lướt qua biển quảng cáo, mỉm cười vừa bước vào trong vừa lớn tiếng gọi: "Ông chủ, xem quẻ!"
"Một quẻ mười ngàn (2)." Giọng nói thanh thoát nhẹ nhàng đáp lại, ngón tay dài mảnh, không mấy nổi bật, nhẹ nhàng lật một trang sách. Đổng Hân thậm chí còn không ngẩng đầu lên, từ lúc đối phương bước vào con phố này, hắn đã biết đó là ai và đến để làm gì.
(2) 10.000 CNY ~ 35,129,100 VNĐ =))
Không có chút bản lĩnh, ai dám mở cửa hàng trên con phố này chứ?
Người kia tiến gần, xun xoe: "Ông chủ, không có tiền thì không xem quẻ sao?"
Đổng Hân nâng mắt, khóe môi khẽ cong lên một vòng cung đẹp mắt, "Không có tiền thì đổi đồ, ở đây cái gì tôi cũng nhận."
Da Đổng Hân rất trắng, như thể bao năm chưa bao giờ bước ra ngoài nắng, các đường nét trên khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, không phải kiểu đẹp sắc sảo mà là vẻ thanh tú, sạch sẽ. Nổi bật nhất chính là đôi mắt, trong veo như phản chiếu những sắc thái đen trắng của thế giới này, bất kỳ điều gì ô uế đều không thể thoát khỏi cặp mắt này. Người vừa tới đối mắt với đôi mắt ấy, nhe răng cười lộ hàm răng trắng, dáng người cao lớn vô lại tựa vào bàn, "Cậu nhỏ, nói đến tiền chỉ tổ làm mất tình cảm."
Đổng Hân tủm tỉm đặt quyển sách xuống, nhẹ nhàng nói: "Nguyên tắc của cậu luôn là nói tình cảm thì tổn thất tiền bạc, hôm nay quẻ này không phải vì mặt mũi của cháu, mà là vì những đứa trẻ đáng thương kia, đưa đồ cho cậu."