Chương Cố không ngờ hắn chưa cần phải mở miệng Đổng Hân đã biết mục đích của mình, liền nhanh chóng từ trong túi lấy ra một túi chứng cứ, "Đây là mượn từ một đứa trẻ vừa được giải cứu, liệu có thể tính ra băng nhóm buôn bán trẻ em này đang ẩn nấp ở đâu không?"
Đổng Hân nhận lấy xem qua, là một chiếc khóa bạc có tuổi thọ khá lâu, bề mặt đã bị oxi hóa một chút, trên đó viết bốn chữ nhỏ "Phú Quý Trường Thọ" mang theo tình cảm chân thành và kỳ vọng của bậc tiền bối dành cho đứa trẻ. Đổng Hân dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt chữ, nheo mắt cười: "Xem quẻ có thể bị coi là mê tín dị đoan, cháu không sợ bị cách chức à?"
Chương Cố cười khẩy một tiếng, nghiêm túc đáp: "Chỉ cần có thể nhanh chóng bắt được bọn rác rưởi đó, cháu không quan tâm."
Đổng Hân nhìn đối phương một cái đầy khen ngợi, đứa cháu ngoại này là người có khuôn mặt vuông chữ Điền (国) điển hình, xương gò má khỏe khoắn, là kiểu "quốc" diện, những người như vậy thường có khả năng làm quan, có nguyên tắc mạnh mẽ, có lòng chính nghĩa và trách nhiệm cao. Có tâm chính nghĩa nhưng không bị ràng buộc bởi quy tắc, là người có tiền đồ làm quan.
"Sau này cũng đừng quên lý tưởng ban đầu của mình, cháu sẽ sớm được thăng chức thôi." Đổng Hân vừa nghịch chiếc khóa bạc trong tay, vừa nói: "Chúng đã chuyển đến kho ở bến tàu phía Tây Bắc, dự định vào lúc hai giờ sáng nay sẽ sử dụng một chiếc thuyền đánh cá thuê để chuyển đi, đến một nơi gọi là làng Trương Gia ở thành phố N, gặp một người đàn ông trung niên độc thân tên. Hiện tại có bốn nghi phạm, một người cao 1m81, người gầy, da đen, mắt một mí, mũi khoằm, nói giọng Đông Bắc, khoảng bốn mươi tuổi, thích đội một chiếc mũ len xám. Hai người kia cao khoảng 1m70, khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, giọng miền Nam, là cặp sinh đôi, tóc ngắn, cả đều có một chút ria mép, chúng thường tìm cách giúp đối phương thoát thân, khi bắt người thì chú ý đừng để lọt. Còn một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, tóc dài màu đen, đi lại hơi khập khiễng, chân trái bị chó cắn chưa khỏi hẳn, khóe miệng bên phải có một nốt ruồi đen."
Đã biết khả năng của Đổng Hân từ lâu, nhưng mỗi lần thấy cậu nhỏ nhà mình thể hiện năng lực không giống người thường vẫn khiến Chương Cố cảm thấy sốc, hai mắt sáng rực lên: "Cậu nhỏ! Cậu đỉnh thật! Khi nào cháu lên chức chắc chắn sẽ mời cậu làm cố vấn!"
Đổng Hân trả lại đồ cho hắn, từ chối không chút do dự nào: "Cậu không hứng thú với danh lợi, cũng không thích bị quản lý, làm cố vấn thì bỏ đi."
Chương Cố gật đầu mạnh, nắm chặt tay Đổng Hân, kiên quyết đảm bảo: "Khi nào bắt được bọn rác rưởi đó, cứu được những đứa trẻ bị bắt cóc, cháu sẽ đãi cậu một bữa!"
Đổng Hân khẽ cười, đôi mắt dịu dàng như ánh trăng tròn, vừa định nói "cậu không cần ăn, cậu cần tiền," thì trước mặt đã có một bóng người chợt vút qua, tay cậu đã trống rỗng. Trong chớp mắt, Chương Cố cao 1m85 đã bị một người đàn ông mặt lạnh lùng nhấc bổng lên, những ngón tay dài đặt trên cổ Chương Cố, bóp nghẹt âm thanh sắp phát ra, luồng khí lạnh lẽo khiến mọi thứ trong cửa tiệm đều lay động theo!
Đổng Hân cảm thấy đầu mình ong ong, lập tức lao đến, hai tay ôm lấy cổ tay người đàn ông, hoảng hốt nói: "Đừng có hành động bừa bãi! Đây là cháu trai tôi, là con của dì tôi!"
Đôi mắt sắc lẹm của người đàn ông híp lại, mí mắt nửa khép nhưng vẫn không thể giấu đi cơn tức giận trong đáy mắt. Yêu quái ngủ say suốt hai nghìn năm cũng không biết chị gái là ai, chỉ biết rằng hắn mới ra ngoài có nửa ngày mà người bạn nhỏ của mình trên người đã mang theo hơi thở của một người khác, lại còn là một người đàn ông!
Đối với một yêu quái có ý thức lãnh thổ cực kỳ mạnh mẽ, đây là một sự khiêu khích nghiêm trọng! Hành động này trong yêu giới có thể được xem như muốn cướp đi bạn đời của hắn, giết chết đối phương cũng là chuyện bình thường!
Nếu như chị gái là "sinh vật" cũng muốn cướp đi bạn đời của hắn, hắn cũng sẽ không do dự mà quật đuôi xử lý luôn! Thần thái hay ma quỷ đều dẹp hết!
Đổng Hân biết người kia có thể không hiểu được ngay, chỉ có thể nắm lấy ngón tay của hắn, mạnh mẽ kéo sang hai bên: "Dì tôi là chị gái của mẹ tôi, cùng một mẹ sinh ra, đây thật sự là cháu trai tôi đấy! Buông tay ra!"
Nghe giải thích như vậy, người đàn ông dừng lại, nhìn vào ngón tay của Đổng Hân, cơn sát khí giảm xuống, chỉ là sắc mặt vẫn rất lạnh băng như thế, cùng một mẹ sinh ra thì cũng không thể động đến người bạn nhỏ của hắn! Hơn nữa 2 người cũng không phải là cùng một mẹ sinh ra!
Thấy đối phương vẫn không có ý định thả tay, Đổng Hân sốt ruột: "Long Trì!"
Thấy Đổng Hân tức giận, Long Trì mới buông tay tha cho Chương Cố một mạng nhỏ. Sau đó, hắn lạnh lùng nắm lấy tay Đổng Hân, nhẹ nhàng vuốt ve, xóa sạch hơi thở của người lạ lưu lại trên đó, rồi khẽ hôn lên tay cậu, để lại mùi hương nồng nàn của mình, hành động cẩn thận như đang chăm sóc một báu vật dễ vỡ.
Đổng Hân lúc này thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi bị sợ đến toát mồ hôi lạnh, ngay cả chị gái cũng không biết là của ai, vậy có gì khác biệt với việc sống vô dụng không hả?!
Chương Cố mệt lả ngồi bệt xuống đất, mặt mày vẫn mang theo kinh hoàng nhìn người đàn ông kia - người vẫn luôn nhìn chằm chằm Đổng Hân. Hắn như vừa chạm mặt với thần chết, cảm giác toàn thân như bị rút hết sức lực, đứng cũng không nổi. Chương Cố có thể cảm nhận rõ ràng rằng, người này vừa rồi thật sự muốn bóp gãy cổ hắn, nếu không phải vì sợ làm tổn thương ngón tay Đổng Hân, có lẽ bây giờ đến mạng nhỏ này Chương Cố cũng không còn.
Người đối diện có đôi mắt phượng sắc như dao, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, đẹp trai đến mức gây áp lực cho người đối diện. Đổng Hân cũng rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, lúc cười thì tỏa ra cảm giác ấm áp và thanh nhã, rất giống một người quân tử, dễ gây cảm tình với người khác.
Nhưng người này lại mang đến cảm giác hoàn toàn trái ngược, ngay cả vẻ bề ngoài cũng có sức ép mạnh mẽ. Đặc biệt là khí thế của hắn, dù lạnh lùng cũng không thể che giấu vẻ quý phái, chỉ cần đứng bên cạnh đã tạo cảm giác rợn tóc gáy, không thể thở được. Có được sức ép như vậy, nhìn thế nào cũng không giống người bình thường!
Cuối cùng, khi Chương Cố cũng hổn hển lấy lại sức, nhíu mày nhìn Đổng Hân, người này là ai vậy! Quá nguy hiểm!
Đổng Hân mặt cứng đờ, không biết giải thích thế nào, sự việc có chút phức tạp, sau mười mấy giây suy nghĩ, cuối cùng Đổng Hân cũng đành thốt ra một câu: "Về lý thuyết, hắn là mợ của cháu."
“Mợ?” Chương Cố bị từ này làm cho sốc đến nỗi không nói nên lời, nhìn Đổng Hân với ánh mắt như đang nhìn một người bệnh có vấn đề về đầu óc, cậu nhỏ nhất định phải sống chung với loại người này sao? Nhìn kiểu gì cũng thấy là đây một nhân tố nguy hiểm! Trước đây đã giới thiệu nhiều đối tượng cho cậu nhỏ mà cậu không ưng, cậu có bị điên không vậy!
Đổng Hân xoa trán, cảm thấy một câu khó mà giải thích hết được.
Long Trì nhíu mày, bá đạo ôm chặt eo Đổng Hân, rất nghiêm túc sửa lại cách xưng hô, “Là vị hôn phu, không phải mợ.”
Mợ là gì, hắn không biết.
Chương Cố kinh ngạc nhìn Đổng Hân, hắn ta còn chưa được ra mắt chính thức với gia đình, lại còn muốn bắt cóc cậu nhỏ đi? Gia đình cậu có biết là hắn kiêu ngạo thees này không?
Đổng Hân mặt không biểu cảm, đưa một cú khuỷu tay vào Long Trì, tức giận nói: “Câm miệng! A!”
Đấm xong, Đổng Hân vội vàng ôm lấy khuỷu tay mình, miệng chu chu, sao bụng cứng thế!
Long Trì đau lòng xoa bóp cánh tay cho Đổng Hân, ha~ vợ nhỏ mềm mại như đậu phụ, dễ thương quá dễ thương. (3)
Sau khi Long Trì đại nhân tỉnh dậy, những từ ngữ mạng mà hắn học được không nhiều: vị hôn phu, vợ nhỏ, dễ thương, tất cả đều được áp dụng hết.
(3) Gốc 奶凶 - "dễ thương nhưng dữ dằn", thường được sử dụng để miêu tả những người hoặc vật có vẻ ngoài đáng yêu, mềm mại nhưng lại mang tính cách mạnh mẽ, hơi hung dữ hoặc có phần bướng bỉnh.
Mà mình không tìm được từ nào trong tiếng việt ngắn gọn súc tích nên mình cứ tạm để là dễ thương ha. Truyện sẽ còn được beta lại nên nếu sau mình tìm được từ phù hợp thì sẽ thay nha.