Tạ Kim Hoài im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Tổ mẫu muốn sắp xếp thế nào thì cứ theo ý tổ mẫu.”
Lão thái quân hài lòng nói: “A Hoài, tổ mẫu là nghĩ cho con. Một cô gái thôn quê, con yêu chiều thế nào cũng được, nhưng nhất định không được vì nàng mà vượt quá giới hạn.”
Tạ Kim Hoài đáp: “Con hiểu rồi, tổ mẫu. Con còn có việc, xin phép về trước.” Nói xong, hắn hành lễ rồi rời đi.
U Mụ mụ bước vào, thấy lão thái quân có vẻ không vui, bà khuyên nhủ: “A Hoài trước nay luôn hiếu thuận với bà. Hơn nữa, mỗi lần nhắc đến chuyện hôn nhân, hắn đều không muốn nghe, lần này lại chịu ngồi yên lắng nghe hết, có lẽ cũng không phản đối.”
Lão thái quân thở dài: “Nếu nó sớm thành thân thì tốt, đỡ phải để tâm trí đặt hết vào cô gái thôn quê kia.”
“Lão thái quân nói chí phải.”
Tuyết vừa tan, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, những giọt nước từ mái ngói chảy xuống từng giọt tí tách. Thanh Tâm Tự là ngôi chùa lớn nhất ở kinh thành, được xây trên đỉnh núi cao, hương khói vô cùng thịnh vượng, người lui tới nhộn nhịp.
Xe ngựa dừng lại dưới bậc thềm chùa, Tạ Kim Hoài, trong bộ trường bào bằng gấm, cao quý đầy phong độ, bước xuống đầu tiên. Hắn đưa tay ra, giúp một thiếu nữ xuống xe.
Tô Vãn Tranh đội nón che mặt, bước ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy tay Tạ Kim Hoài đưa tới, nàng nhẹ nhàng đặt tay mình lên, theo đà của hắn mà xuống xe.
Nàng nhìn lên Thanh Tâm Tự trên bậc thềm, khói hương mờ ảo, như thể nơi đây đang ở chốn mây trời.
Bên tai nàng vang lên tiếng rao bán của các tiểu thương, ánh mắt nàng dừng lại ở những xiên kẹo hồ lô đỏ rực, tròn trịa. Quả thật, nơi đô thành phồn hoa này không những tiểu thương đông đúc, mà kẹo hồ lô cũng đẹp mắt hơn ở thôn quê.
Tạ Kim Hoài nhìn theo ánh mắt của Tô Vãn Tranh, thấy nàng chăm chú nhìn xiên kẹo hồ lô, đôi mắt dịu dàng của hắn nở nụ cười.
“Muốn ăn không?” Giọng nói êm ái, mang theo chút yêu chiều.
Qua lớp vải mỏng che mặt, hắn dường như thấy được ánh sáng trong đôi mắt nàng.
Không ra lệnh cho Vấn Phù đi mua, Tạ Kim Hoài đích thân bước tới mua kẹo.
Vấn Phù khẽ tiến lên, hạ giọng nói: “Cô nương, tiểu hầu gia thật lòng đối tốt với cô.”
Trên khuôn mặt trắng ngần của Tô Vãn Tranh nở một nụ cười dịu dàng. Những ngày qua, Tạ Kim Hoài hầu như ngày nào cũng ở lại biệt trang cùng nàng, dù không ở lại qua đêm, nhưng hai người dường như trở lại khoảng thời gian ở thôn Thanh Thủy.
Chẳng bao lâu, Tạ Kim Hoài mang xiên kẹo hồ lô tới, đưa cho Tô Vãn Tranh. Nàng đưa cho hắn trước, thấy hắn không ăn mới bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Quả nhiên kẹo ngon hơn ở thôn quê.
Tô Vãn Tranh hài lòng ăn.
Tạ Kim Hoài dịu dàng vuốt nhẹ vành nón của nàng, rồi dẫn nàng đi về phía chính điện của Thanh Tâm Tự.
Đến chính điện, hắn nói: “A Tranh, nàng vào trước đi, ta sẽ vào sau.”
“Vâng.” Tô Vãn Tranh tiễn mắt theo bóng hắn rời đi, rồi đưa xiên kẹo hồ lô còn lại cho Vấn Phù gói lại, để nàng ta ở bên ngoài đợi, còn mình thì bước vào trong.
Thanh Tâm Tự từ lâu đã có nơi thờ cúng bài vị của tổ tiên. Tô Vãn Tranh tìm đến một bài vị cũ kỹ, trên đó khắc dòng chữ “Bài vị của tiên mẫu Tô thị, Từ Vân Nghi”.
Nơi này là do nàng cầu xin tổ mẫu, để có thể thờ cúng mẹ mình ở đây.
Chớp mắt đã gần mười năm trôi qua.
Tô Vãn Tranh dâng ba nén hương lên bàn thờ: “Mẹ ơi, con gái bất hiếu, bao năm rồi mới đến thăm mẹ. Từ Mụ mụ cũng đã theo mẹ ra đi. Con gái cũng đã có người thương, mẹ không cần lo lắng cho con nữa. Con sẽ sống thật tốt, không phụ kỳ vọng của mẹ.”
Sau khi cúi lạy ba lần, nàng mới quay ra. Nhưng không thấy Tạ Kim Hoài đâu, đợi hết một nén hương vẫn không thấy hắn xuất hiện, nàng bèn cùng Vấn Phù đi theo hướng mà hắn đã rời đi. Đi một đoạn, nàng thấy hắn đang đứng quay lưng lại, nói chuyện với một người đàn ông.
Nghe lén người khác nói chuyện không phải phép, Tô Vãn Tranh định bước đi xa hơn thì giọng của người đàn ông lạ vang lên rõ ràng.
“Hôm nay người đi cùng ngươi lên chùa là ai vậy, Diên Chước?”
Tạ Kim Hoài có tên tự là Diên Chước.
“Chỉ là thiếp trong nhà.”
Giọng nói thản nhiên của Tạ Kim Hoài vang lên.
Đôi chân của Tô Vãn Tranh như bị đóng băng.
Lời hắn vừa nói, “thiếp trong nhà”, như mũi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim nàng, khiến khuôn mặt nàng tái nhợt, cảm giác như đang rơi vào hố băng sâu thẳm. Bao cảm xúc trào dâng trong lòng, nặng nề đến nỗi nàng không thở nổi.
“Ngươi là một người đường hoàng, lại lén lút nuôi thiếp ư?” Người đàn ông lạ tỏ ra ngạc nhiên. “Nhưng mà, ở độ tuổi của ngươi, có một người hiểu lòng cũng chẳng phải chuyện lạ. Chỉ là ta tò mò, không biết người con gái thế nào lại có thể lọt vào mắt xanh của ngươi, bao giờ thì cho ta gặp mặt?”
Tạ Kim Hoài thản nhiên đáp: “Không cần thiết.”
“Cũng đúng, chỉ là một thiếp nhỏ, đâu cần phải coi trọng.” Người đàn ông lạ cười, “Nhưng ta nghe nói lão thái quân đã nhắm Trường Ý quận chúa cho ngươi rồi. Nàng ấy không phải người dễ tính, nếu biết ngươi có thiếp từ trước, ắt hẳn sẽ gây chuyện.”
Trường Ý quận chúa?
Hắn muốn cưới Trường Ý quận chúa sao?
Đôi mắt đen của Tô Vãn Tranh ngấn lệ, nhưng nàng vội lau đi trước khi nước mắt kịp rơi. Đến lúc này, nàng mới nhận ra tay mình đang run lên.
Nàng không làm phiền hai người đang trò chuyện vui vẻ, mà bước đi chậm rãi về phía khác.
Vấn Phù cũng không ngờ sẽ vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa tiểu hầu gia và công tử nhà họ Tề. Nàng ta lén nhìn cô chủ của mình, nhưng dưới chiếc nón, nét mặt của Tô Vãn Tranh vẫn bình thản hơn bao giờ hết.
Đi xa rồi, Vấn Phù mới rụt rè nói: “Cô nương, tiểu hầu gia nói vậy, chắc chẳng mấy chốc sẽ đưa cô vào phủ thôi.”
Theo Vấn Phù, chỉ cần có danh phận, vị thế của cô nương sẽ vững chắc.
Bước chân Tô Vãn Tranh chợt dừng lại, nàng nhìn Vấn Phù, khuôn mặt tái nhợt, giọng run rẩy hỏi: “Làm thiếp, tốt lắm sao?”
Vấn Phù thoáng ngập ngừng, rồi cúi mặt đáp: “Cô nương, tiểu hầu gia là người xuất chúng, bao nhiêu tiểu thư ở kinh thành ngưỡng mộ ngài ấy, nhưng vị trí chính thê của ngài ấy chỉ có một.”
Chính thê chỉ có một, dù thế nào đi nữa, cũng không thể là Tô Vãn Tranh.
Nghe ra ý tứ trong lời Vấn Phù, Tô Vãn Tranh cười nhạt: “Ta chưa từng mơ tưởng làm chính thê, ta… chỉ muốn làm thê tử của A Chước, người duy nhất mà thôi.”