Rõ ràng hai người đã bái đường thành thân, cũng đã vào phòng tân hôn.
“Cô nương…” Vẻ mặt của Vấn Phù lộ rõ sự thương cảm.
Tô Vãn Tranh biết nàng đang thương hại mình.
A Nghiên, chẳng qua chỉ là tên giả của Tạ Kim Hoài mà thôi. Giả thì mãi mãi cũng không thể thành thật.
Cho đến lúc này, Tô Vãn Tranh mới thực sự nhận ra, Tạ Kim Hoài vẫn là Tạ Kim Hoài, còn người mà nàng gọi là A Nghiên, đã mãi ở lại trong làng Thanh Thủy rồi.
“Vấn Phù, ta muốn ở một mình yên tĩnh một chút.” Tô Vãn Tranh nói.
“… Vâng.” Vấn Phù đáp lại.
Nàng bỗng nhìn chiếc xiên hồ lô đường trong tay của cô nương, rồi định nói gì đó, nhưng lại nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Tô Vãn Tranh: “Vứt đi.”
Ngực Vấn Phù như bị đập mạnh một cái, nhìn chằm chằm vào xiên hồ lô đường trước mắt, nhớ lại cảnh vừa mới đây cô nương và Tiểu Hầu gia ngọt ngào bên nhau, dường như tất cả chỉ là ảo ảnh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play