Những thứ được gọi là “người” trên đường đều là NPC không có ý thức, không khác gì máy móc.

Không ai có thể trò chuyện với tôi.

Tôi chỉ có thể viết nhật ký.

“Tôi cũng vậy.”

Hà Thích cười khổ một tiếng.

“Cô thức tỉnh vào ngày 12 tháng 11 đúng không?”

“Sao anh biết?” Tôi trợn tròn mắt.

“... Ngày đó mũi dao đâm về phía cô, cô tránh được. Sau khi giết cô xong, tôi nhìn thấy khóe mắt cô có nước mắt.”

Ánh đèn trong phòng bếp hơi tối, trong khung cảnh ảm đạm, ánh mắt của anh sáng vô cùng.

Quả là một đôi mắt xinh đẹp trong veo.

Trong mắt một tên tội phạm giết người, tôi lại thấy được sự hối hận và từ bi.

“Anh nói vậy tức là anh thức tỉnh sớm hơn tôi sao?”

“Đương nhiên.”

Anh xoay người, vừa nói vừa mở tủ lạnh, mỉm cười bưng một chiếc bánh ngọt vị nho xanh ra.

Vẻ mặt thỏa mãn, giống như một đứa trẻ dễ dàng chiều chuộng.

Quả nhiên, những tên tội phạm giết người đều biến thái và có nhân cách méo mó.

“Hà Miên Miên à.” Anh cúi đầu, giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường: “Từ khi tôi thức tỉnh đến nay, đã giết cô chín mươi chín lần.”

Tôi giật mình hít một hơi, tay phải cầm dao hơi run lên.

Anh vẫn cúi đầu, nghiêm túc ăn bánh ngọt.

“Ngay từ đầu, tôi rất sợ hãi, lần đó cô nằm trong bồn tắm, toàn thân trần truồng ngâm trong máu, lồng ngực mở toang.”

“Vì không muốn bị tác giả phát hiện tôi đã thức tỉnh, tôi chỉ có thể dìm chết cô trước, rồi mới hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện.”

“Máu loãng càng ngày càng nhiều, thậm chí tràn ra ngoài bồn tắm, làm ướt chân của tôi, tay tôi vẫn luôn run rẩy.”

“Tôi liên tiếp gặp ác mộng hơn mười ngày, cho đến khi cốt truyện tiếp theo xảy ra.”

“Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi khi lần nữa nhìn thấy cô tôi đã kinh ngạc đến mức nào đâu. Tôi giết cô, cô lại như quên hết thảy, mỉm cười ở phía xa rồi nhào vào lòng tôi.”

“Trong đầu có một giọng nói nói cho tôi biết, nội dung cốt truyện lần này sắp đặt chúng ta là vợ chồng, tôi muốn giết vợ để lừa tiền bảo hiểm.”

“Lần đó, khi tôi giết cô, cô vẫn không có một chút phản kháng nào, giống như một con cừu non ngoan ngoãn.”

“Tôi tự tẩy não bản thân hết lần này đến lần khác, cô chỉ là một NPC không có ý thức, giết cô chẳng khác nào làm hỏng một món đồ.”

“Tôi dần dần quen với cuộc sống đẫm máu.”

“Cho đến lần thứ bảy mươi hai, lần cô thức tỉnh.”

Anh nuốt một miếng bánh ngọt, nói đến đây, giọng bắt đầu nghẹn ngào.

“Hà Miên Miên.” Anh ngẩng đầu, không ngờ trên mặt lại toàn nước mắt: “Cô thức tỉnh rồi, có nghĩa là tôi thật sự đã trở thành một tên tội phạm giết người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play