Tim tôi nhói lên một cái, giống như bị đóng đinh tại chỗ.
Anh bất lực cầm miếng bánh vị nho xanh đã bấy nhầy, con ngươi đầy nước mắt.
“Hà Miên Miên, cứu tôi với, chúng ta cùng chạy trốn nhé.”
5.
Tôi không nói gì, anh cũng không kể lại, tiếp tục vùi đầu ăn bánh ngọt.
Từng miếng từng miếng, không nhai, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ, chỉ nuốt.
Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi gió lớn, gió lạnh thổi rèm cửa phòng khách bay lên rất cao.
Tôi đi qua, đóng cửa sổ lại, tiện tay mở máy cát-xét đen.
Là một bản nhạc piano tên Ánh Trăng, cực kỳ thư giãn, giống như dòng nước chảy vào nhà số 122 phố An Nhạc đang căng thẳng.
Tôi vừa định mở miệng nói gì đó, đã thấy ánh sáng trắng lóe lên.
Lần nữa mở mắt ra, tôi đang dựa lưng vào thân cây, ngồi co ro trên đồng cỏ ẩm ướt, hai tay bị trói chặt vào nhau.
Rừng sâu núi thẳm, lúc hoàng hôn, là thời điểm tốt để giết người.
Một bóng người cao lớn từ trong rừng cây rậm rạp đi tới.
Anh ngẩng đầu, mũ áo khoác rơi xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Trong mắt vẫn còn đọng nước mắt, miệng dính một chút bơ.
Khóe miệng tôi giật giật.
“Lần này cốt truyện sắp đặt động cơ giết người cho anh thế nào?”
“Bạn du lịch bình thường, mưu cầu tài lộc nên giết người.”
Giọng anh rầu rĩ, còn mang theo giọng mũi vừa khóc xong.
Một con quạ đen bay qua.
Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến.
Chuyện này không có gì, thật sự, tôi còn bình tĩnh hơn cả một tảng đá.
Đợi rất lâu, cơn đau trong dự đoán vẫn chưa xuất hiện.
Thêm một con quạ đen nữa bay qua, tiếng kêu khàn khàn khó nghe.
Mở mắt ra, đã thấy anh ném con dao qua một bên, đau khổ nhìn tôi.
“Hà Miên Miên, bắt đầu từ ngày 12 tháng 11, đối với tôi mà nói, cô đã không còn là NPC nữa rồi.”
Tôi không hiểu rõ lắm mà nhìn anh, anh cố gắng kìm nước mắt, trên mặt là sự quật cường và không cam lòng.
“Từ lúc bắt đầu, với tôi cô không phải người xa lạ, mà là người bạn duy nhất ở thế giới này.”
“Tôi không thể tổn thương bạn mình.”
Bạn?
Hô hấp của tôi dừng lại.
Những giây phút cô đơn đó, tôi gào thét điên cuồng trong nhật ký, vô cùng khát vọng có người cùng tôi chịu đựng cuộc đời bị cưỡng ép này.
Bây giờ, có người nói, tôi là bạn của anh.
Cố tình người này lại khiến tôi chịu cơn đau như dời non lấp biển.
Nhưng bây giờ không phải lúc cân nhắc những điều này.
“Ra tay đi, nếu như bị tác giả phát hiện, chúng ta đều sẽ bị loại bỏ.”
“Vậy thì bị loại bỏ!”
“Đủ rồi! Tôi đã nói đừng lôi tôi vào chuyện này!”
Tôi đứng dậy, miễn cưỡng nhặt dao lên, cắm dao xuống đất, chuẩn bị ngã xuống.