1.
Tiếng còi cảnh sát dần dần tới gần phòng trọ.
Cảnh sát trẻ Tưởng Nam Chu nhấc dây cảnh báo lên, bước vào hiện trường vụ án.
Tôi nằm trong vũng máu, bình tĩnh nhìn pháp y báo cáo tình hình với anh ấy.
“Nạn nhân là một sinh viên đại học, hai mươi hai tuổi, trên người tổng cộng có mười chín vết dao, tay phải bị chặt đứt, thủ đoạn gây án cực kỳ tàn nhẫn.”
Sắc mặt Tưởng Nam Chu vẫn như thường, đánh giá thi thể.
Một vụ án giết người man rợ khiến người khác nghe xong phải rùng mình, nhưng trong mắt anh ấy lại hết sức bình thường.
Không hổ là nam chính trong tiểu thuyết tội phạm.
Anh ấy ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.
“Điều tra xem khi còn sống nạn nhân có vấn đề về tâm lý hay không.”
Xem ra, anh ấy đã chú ý tới dấu vết tự rạch trên cổ tay trái của tôi.
Tôi thực sự muốn giơ ngón tay cái lên khen ngợi anh ấy, đáng tiếc bây giờ tôi chẳng khác gì một bãi bùn nhão.
Một nữ cảnh sát trẻ tuổi chen vào, run rẩy đưa mấy tờ báo cáo cho Tưởng Nam Chu.
Nhìn đi, đây là nữ chính Bạch Hinh trong cuốn tiểu thuyết này của chúng ta, một thiên tài nhút nhát nhưng rất tinh ý.
Cô ấy luôn có thể nhìn thấy chi tiết bị người khác bỏ qua, khiến rất nhiều cảnh sát hình sự lão luyện cũng phải cảm thấy tự ti.
Bạch Hinh: “Tổ trưởng, đây là giấy chứng nhận chẩn đoán bệnh tình của nạn nhân khi còn sống ở bệnh viện An Định, trầm cảm nặng.”
“Quả nhiên là vậy.”
Hai người vừa trao đổi vụ án vừa rời khỏi hiện trường.
Căn phòng trọ vốn náo nhiệt, nháy mắt đã trở nên quạnh quẽ, chỉ còn một thi thể lạnh như băng nằm trên nền xi măng.
Những người đó như biến mất vào hư không.
Đây gọi là chuyển cảnh, hiện tại cảnh tượng đã chuyển đến cục cảnh sát.
Mà tôi, đã không còn bất kỳ tác dụng gì.
Trong phòng chứa xác của cục cảnh sát sẽ xuất hiện một thi thể giống hệt tôi, để thuận tiện thúc đẩy tình tiết tiếp theo.
Không thể không nói, văn phong của tác giả viết cuốn tiểu thuyết này thật sự rất tệ, mỗi lần chuyển cảnh đều rất đột ngột.
Giây trước đang có tiếng người huyên náo, giây sau đã không còn ai.
Chắc chắn tác giả gõ chữ bằng chân.
Tôi chậm rãi chuyển động con mắt, tứ chi cứng ngắc tựa như cương thi, từ dưới đất đứng lên.
“Bộp…”
Một khúc ruột lòi ra, tôi nhét vào lại ngay lập tức.
Cơn đau mãnh liệt trên người còn chưa tan đi, tôi cầm tay phải rơi trên mặt đất, đi về phía bên kia thành phố.
Người trên đường rộn ràng, nhưng tôi hoàn toàn không lo lắng bộ dạng này của mình sẽ gây ra hỗn loạn.
Bởi vì đây là nơi độc giả không nhìn thấy, tác giả sẽ không lãng phí bút mực vì bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì ở nơi này.