Anh là người gây án, là con dao trong tay tác giả hạng ba kia, kẻ thủ ác máu lạnh.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, tôi và anh là hai người duy nhất có ý thức trong bộ tiểu thuyết này.
“Lần này sao? Không giết.” Anh chậm rãi mở miệng.
Nghe vậy, động tác của tôi khựng lại.
Anh đột nhiên tiến lại gần, bất chấp tất cả nhấc tôi từ trong nước lên.
Nhẹ nhàng như xách một con búp bê.
Tôi không có chút sức lực phản kháng nào.
Giống như hai mươi bảy lần sát hại kia của anh.
“Chắc cô vẫn chưa biết tôi tên gì nhỉ?” Anh hỏi.
Tôi ngồi trên gạch men sứ lạnh lẽo bên hồ bơi, thất thần nhìn gân xanh trên cánh tay anh.
“Triệu Cường? Tiền Cường? Tôn Cường? Lý Cường?”
Tác giả nát lười hao tâm tổn trí vì vai phụ, đặt tên cho người bị tình nghi luôn là Cường gì đó.
Anh cúi đầu, mím môi cười, bả vai khẽ run giống như đang chế giễu tôi.
“Hà Miên Miên, cô có thể đặt tên cho mình, tôi thì không sao?”
“Vậy anh tên gì?”
“Hà Thích, tôi tên là Hà Thích.”
Tôi ồ một tiếng, đứng lên định rời đi.
“Chờ đã.” Anh giữ chặt tôi: “Cô không muốn đổi một cách sống khác sao?”
Tôi dừng bước, xoay người, vung cước đá anh xuống nước.
Áo ướt sũng dán chặt trên người anh, bao bọc lấy cơ bắp hoàn mỹ.
Tôi hung dữ trừng mắt nhìn anh.
“Anh muốn biến mất mãi mãi thì cũng đừng kéo tôi theo.”
4.
Chắc tôi điên rồi.
Vậy mà lại dẫn anh về nhà số 122, phố An Nhạc.
“Nhà cô ổn đấy chứ, nhà nhỏ theo phong cách phương Tây, tuyệt hơn cái ổ chó kia của tôi nhiều.”
Hà Thích ngạc nhiên đánh giá tất cả.
Tôi bước vào phòng bếp, cầm một con dao chặt xương.
“Làm gì vậy?” Anh hỏi.
“Phòng thân.”
Anh bật cười.
“Yên tâm đi, giết người ngoài cốt truyện xem như tăng ca, thuần túy là có bệnh, tôi không làm chuyện này.”
Tôi thấy anh không giống với người không bị bệnh gì, vẫn nắm chặt dao chặt xương.
Anh nhún vai, thức thời đổi đề tài.
“Cô thật sự định làm nạn nhân cả đời? Bị tôi giết cả đời à?”
“Tại sao không?”
Cuốn tiểu thuyết này hoang đường, thô tục, không thể chấp nhận nổi.
Nhưng tôi ở đây cũng coi như vui vẻ.
Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn.
Chỉ cần tránh nam nữ chính, không ảnh hưởng đến sự phát triển của cốt truyện, tôi có thể muốn làm gì thì làm ở thế giới này.
Tôi có thể tùy ý mua sắm ở các cửa hàng trên phố, sách và đĩa CD trên giá đủ cho tôi xem mấy trăm năm.
Tôi chỉ cần ngẫu nhiên đi chết một lần, việc này có gì khó?
Tử vong, đối với tôi mà nói chỉ là một bữa ăn sáng.
Tôi chỉ cần chịu đựng một chút đau đớn khi chết.
Dù sao tôi còn có thể sống lại.
“Chỉ là đôi khi…” Tôi suy nghĩ một chút: “Có chút cô đơn.”