Tử vong quả thực rất thống khổ.
Nhưng sau khi trở thành thi thể, tôi có thể gặp Tưởng Nam Chu.
3.
Lần nữa mở mắt, tôi không nhìn thấy hung khí.
“Tưởng Nam Chu?”
Tôi kinh ngạc lên tiếng, phát hiện mình đang ngồi trên đùi anh ấy.
Trong bữa tiệc bể bơi, có người ồn ào.
“Nam Chu, anh đúng là người thành công trong cả sự nghiệp và tình yêu đó nha!”
Tưởng Nam Chu không để ý tới tiếng ồn, mỉm cười vuốt eo tôi, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía sau tôi, mang theo ý khiêu khích.
Bạch Hinh đang đứng cách đó không xa, siết chặt hai tay nhìn hết thảy.
Tôi lấy lại tinh thần, trái tim co rút đau đớn, không nhịn được tự giễu mà nhếch khóe miệng.
Hóa ra, tôi bị kéo đến làm vai phụ, đóng vai công cụ để nữ chính ghen tuông.
“Cảnh sát Tưởng, anh có muốn bắt tôi hay không?”
Tôi kéo cà vạt của Tưởng Nam Chu qua, hơi thở như lan phả vào anh ấy.
Nếu tác giả đã sắp xếp kịch bản thân mật giữa tôi và Tưởng Nam Chu, vậy tôi nhất định phải nắm chắc cơ hội!
Kiếm lời rồi!
“Hửm?”
Tưởng Nam Chu nhướng mày với phía sau tôi, nắm lấy một tay tôi đặt lên môi nhẹ nhàng hôn.
Xúc cảm mềm mại, tôi hạnh phúc đến mức sắp nổi bong bóng.
Anh ấy hôn tôi!
“Hinh Hinh!”
Một tiếng thét kinh hãi phá vỡ hạnh phúc của tôi.
Bạch Hinh hạ đường huyết, hôn mê bất tỉnh.
Tưởng Nam Chu không để ý tới tôi, hất tay tôi ra, tiến lên ôm lấy Bạch Hinh.
“Tủm —”
Mất thăng bằng, tôi không đứng vững, ngã vào hồ bơi.
Mạng của NPC cũng là mạng mà!
Một giây sau, chớp mắt tất cả mọi người đã biến mất.
Lại chuyển cảnh.
Tôi cố gắng quơ tay trong nước, chụp lấy một cái phao cứu sinh, dùng hết toàn lực nổi lên mặt nước.
Một người đàn ông quen thuộc đang ngồi xổm bên bể bơi, nhìn tôi giãy giụa một cách thích thú.
“Hà Miên Miên, đã lâu không gặp.”
Anh mỉm cười vươn tay, trong đôi mắt thâm thúy đầy vui vẻ, nét mặt vô hại.
“Tại sao anh biết tôi tên là Hà Miên Miên?”
Tác giả không hề đặt cho tôi một cái tên cố định nào, đây là tôi tự đặt cho mình.
Có tên, đồng nghĩa với việc có thân phận.
Ngoài tôi ra, không ai biết tên của tôi.
“Tôi biết chứ.”
Anh nhướng mày, vẫn vươn tay, muốn kéo tôi lên.
Tôi nắm lấy tay anh, cực kỳ chật vật bò lên bờ.
Tôi bò.
Tôi lại bò tiếp.
Tôi không thể bò lên nổi.
“Lần này anh muốn giết tôi thế nào?”
Tôi đổi chủ đề, giả vờ thờ ơ đặt câu hỏi, thực tế đã căng thẳng đến mức hai chân run rẩy.
Người đàn ông trước mặt không ai khác ngoài kẻ đã giết tôi hai mươi bảy lần kia.
Giống như một đồng xu có hai mặt, trong tiểu thuyết tội phạm có người bị hại, tất nhiên phải có người gây án.