Những thứ được gọi là “người” kia chẳng khác nào vật chết.
Hành khách trên xe buýt sẽ luôn ngồi ở đó, nói đi nói lại một câu, đi tới đi lui theo chiếc xe giống như quỷ quái kia.
Công nhân vệ sinh già nua sẽ luôn dọn dẹp ở một ngã tư, không ngừng nghỉ.
Nơi này náo nhiệt, ồn ã, nhưng khắp nơi đều toát ra vẻ quỷ dị.
Tôi không biểu lộ chút cảm xúc nào, không để ý đến những xác chết di động này, liều mạng đi về phía ngôi nhà phong cách phương Tây ở cuối phố.
Đó là nhà số 122 phố An Nhạc, nơi duy nhất khiến tôi cảm thấy mình còn sống.
2.
Mùi mốc trong phòng rất nặng, còn thoang thoảng mùi máu tươi.
Tôi đi vào phòng vệ sinh, phát hiện miệng vết thương đã khép lại, tay phải bị đứt cũng đã lành lặn.
“Vết thương khép lại càng lúc càng nhanh…” Tôi lẩm bẩm.
Từ khi tôi có ý thức độc lập đến nay, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đã chết hai mươi bảy lần.
Thiêu chết, chôn sống, phanh thây, thắt cổ, chết đuối…
Sau mỗi lần chết, lúc mở mắt ra, tôi luôn trở về đây - nhà số 122 phố An Nhạc.
Tôi xem nó như một hậu trường, nơi dành cho diễn viên nghỉ ngơi.
Mà tôi, không phải người cũng không phải quỷ, miễn cưỡng tính là một diễn viên thúc đẩy cốt truyện phát triển.
Ý nghĩa duy nhất của cuộc đời tôi, là tử vong.
Thay quần áo, tôi trèo lên giường, bắt đầu viết nhật ký.
“Hôm nay, Tưởng Nam Chu đã nhẹ nhàng chạm vào tóc tôi.”
“Nhưng dáng chết lúc nãy của tôi cực xấu, má trái bị cắt nát, không biết anh ấy có ghét bỏ hay không?”
“Thôi, lần trước khi tôi nhảy lầu, óc văng đầy đất, còn xấu hơn lần này nhiều. Tôi nên biết hài lòng.”
“Ông trời ơi, tôi đã chết hai mươi bảy lần trước mặt anh ấy rồi, tại sao anh ấy lại không thể chú ý tới tôi?”
“Có thể để cho tôi gặp anh ấy một lần khi vẫn còn sống được không?”
Nghĩ đến đây, tôi vùi mặt vào gối, nín thở, cố gắng kìm nén sự rung động trong lòng.
Sự thật rất tàn khốc, có lẽ cả đời Tưởng Nam Chu cũng không biết tôi là ai.
Tôi không có một cái tên cố định nào trong cuốn tiểu thuyết này.
Dù mặt của tôi đã xuất hiện vô số lần, nhưng vẫn không có ai nhận ra tôi.
Từ đầu đến cuối, thân phận của tôi luôn là những nạn nhân trong các vụ án.
Tôi là ai, hoàn toàn không quan trọng.
Ngoại trừ chính tôi, sẽ không có người ý thức được “bản thân tôi” đang tồn tại.
Đột nhiên, một cơn choáng váng ập đến.
Tim tôi đập thình thịch.
Đây là khúc dạo đầu của chuyển cảnh, tôi lại sắp phải “chết”.
Nhắm mắt lại, tôi cẩn thận từng li từng tí nghênh đón cái chết lần này, trong lòng lại có chút vui mừng.