"Két..." Tiếng động lớn vang lên trong phòng họp 301, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Kha.

Triệu Tiểu Manh bất ngờ đứng phắt dậy, chiếc ghế đằng sau bị đẩy mạnh, phát ra âm thanh chói tai do cọ xát với sàn nhà.

Trên màn hình chiếu sáng lên hình ảnh của Chu Trúc Mi với mái tóc buộc hai bên, đầu dính máu, ở trong tủ quần áo. Cảnh tượng trông như một con búp bê ma rách nát bị nhốt trong tủ kính.

Thấy mọi người đột ngột quay lại nhìn mình, Triệu Tiểu Manh ngay lập tức sợ hãi, không biết tay chân nên đặt ở đâu.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm! Dù đã biết trước rằng làm ở tổ Án Đặc Biệt sẽ không tránh khỏi các vụ án mạng, cô cũng đã xem qua video này trước và có chuẩn bị tâm lý. Nhưng chứng kiến trực tiếp cảnh tượng kinh hoàng như vậy, cô vẫn bị sốc.

"Không cần hoảng, hồi mới làm cảnh sát tôi nhìn hiện trường còn nôn ra cơ. Thẩm Kha, cô tiếp tục đi." 

Trần Mạt với giọng điệu nhẹ nhàng trấn an Triệu Tiểu Manh, ra hiệu cô ngồi xuống.

Triệu Tiểu Manh cuống quít ngồi xuống, túm lấy chiếc ghế như một chú chim cút, co cổ lại và tiếp tục dán mắt vào màn hình lớn.

Nhưng khi cô nhìn lên lần nữa, hình ảnh trên màn hình đã chuyển sang một sơ đồ quan hệ giữa các nhân vật.

Trong lòng Triệu Tiểu Manh cảm thấy ấm áp, cô nhìn Thẩm Kha đang điều khiển con chuột. Thẩm Kha ngồi đó mặt không chút biểu cảm, trong cái nóng của mùa hè, mái tóc dày mà bồng bềnh của cô ấy lại mang đến cảm giác thoải mái, thoang thoảng mùi hương dễ chịu.

“Chúng tôi đã kiểm tra nhật ký của khoá cửa thông minh, ngoài Vương Hải Tân, còn có hai người khác sử dụng vân tay để vào phòng. Đó là Tào Nhân, giám đốc công ty Hoa Sào cũng là người đại diện của Lilith, cùng với một nữ streamer khác tên Thượng Giai.”

“Có hai người khác sử dụng mã số để vào. Tôi đã xác định được một trong số đó là quản lý của khu chung cư. Lúc 5 giờ chiều hôm đó, anh ta nhận được một cuộc gọi giả thông báo có mùi gas ở căn hộ 1304.”

“Sau khi quản lý rời đi không lâu, có một kẻ vô danh đã nhập mã và vào phòng.”

Thẩm Kha nói rồi nhấp một ngụm lớn cà phê.

Sau khi Yến Tu Lâm rời đi, cô tiếp tục điều tra và thu thập được nhiều thông tin từ cư dân trong chung cư.

Rạng sáng lúc 5h, cô mới lái xe moto từ phân khu Nam Giang về đây mang theo các hồ sơ điều tra.

Trần Mạt nghe xong, nhíu mày: “Kẻ vô danh này rất khả nghi. Tôi đã xem qua ảnh hiện trường, nếu muốn cố định con dao vào tường quầy, hơn nữa còn dùng lá sắt để gia cố, thì hung thủ phải ở lại trong phòng một khoảng thời gian không ngắn.”

“Kẻ này có thể đã nhìn lén mật khẩu khi quản lý mở cửa, rồi sau đó quay lại để gây án. Hắn chắc chắn rất quen thuộc với Chu Trúc Mi, nếu không sẽ không có cách giết người quái dị như vậy.”

Là một cảnh sát kỳ cựu hơn ba mươi năm, Trần Mạt gần như ngay lập tức phát hiện ra điểm mấu chốt của vụ án.

Thẩm Kha gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, sau khi vào, Thượng Giai đã phát sóng trực tiếp từ lúc mở cửa. Trái cây và lư hương trước di ảnh là cô ấy mang tới, khóc suốt mười phút rồi mới rời đi.”

Khóe miệng Trần Mạt giật giật. Ông không thể hiểu tại sao có người lại phát sóng trực tiếp cảnh khóc, mà còn có người sẵn sàng xem cảnh đó suốt 10 phút.

“Quản lý sau khi vào kiểm tra gas và không phát hiện gì bất thường, chỉ ở trong phòng đúng một phút. Nhưng Tào Nhân và kẻ vô danh đã ở trong phòng hơn hai mươi phút.”

“Chung cư Triều Dương chỉ có camera giám sát ở thang máy và khu vực công cộng gần cửa thang máy, hành lang không có. Khoá cửa thông minh đều được trang bị đồng bộ, không ai được phép lắp đặt camera riêng.”

“Theo dõi thang máy hôm đó đã được tôi lấy về. Số người ra vào quá nhiều, manh mối hiện tại còn quá ít, không thể xác định ai là kẻ vô danh. Hắn có thể là cư dân của tầng 13, cũng có thể là người từ nơi khác đến.”

Thẩm Kha nói rồi nhìn sang Triệu Tiểu Manh, cô lại đổi màn hình về hình ảnh hiện trường vụ án.

“Hiện tại có ba kẻ tình nghi, gồm Vương Hải Tân có khả năng nói dối, Tào Nhân ở trong phòng hai mươi phút, và kẻ vô danh. Cả ba đều có cơ hội gây án.”

“Hung thủ còn đáp ứng hai điều kiện. Thứ nhất, hắn biết trước kế hoạch phát sóng trực tiếp của Chu Trúc Mi và Vương Hải Tân vào buổi tối. Thứ hai, hắn phải rất hiểu rõ thể trạng của Chu Trúc Mi.”

“Nhìn thấy vị trí con dao kia không? Nó đặt ngay vị trí cổ của Chu Trúc Mi. Cô ấy chỉ cao khoảng 1m55, hung thủ đã tính toán rất tỉ mỉ.”

“Vậy nên hung thủ chắc chắn không phải là người xa lạ.”

Trần Mạt gật đầu, nhìn Thẩm Kha với ánh mắt phức tạp.

Cô gái này nổi tiếng trong hệ thống cảnh sát Nam Giang với đánh giá trái chiều. Cấp trên rất quý mến Thẩm Kha vì không có vụ án nào cô không thể phá, nhưng đồng nghiệp lại thường than phiền.

Thẩm Kha như là một con người làm bằng sắt, dường như không biết mệt mỏi. Khi cô bắt tay vào điều tra vụ án, giống như sợ ngày mai sẽ có ai đó xé trang truyện có mặt hung thủ xuống, nhanh chóng và căng thẳng như ngọn lửa bén dầu.

Có cô ở đây, suốt 365 đêm, văn phòng này chẳng bao giờ có một giấc ngủ yên bình.

Đó là nằm mơ cũng thấy ác mộng, Thẩm Kha như đang cưỡi bánh xe lửa, vụt qua bọn họ như gió, khiến ai nấy đều phải cố bắt kịp.

Vụ án xảy ra vào rạng sáng, giờ mới chưa tới tám giờ, Thẩm Kha đã tìm ra nghi phạm, tra hỏi và kiểm tra camera giám sát. Cô thậm chí đã chuẩn bị roi da , theo sát sau tổ giám định hiện trường và pháp y để họ không bỏ sót gì cả.

Trần Mạt suy nghĩ kỹ lưỡng và cuối cùng nêu ra một lỗ hổng: “Vậy còn Tào Nhân?”

Thẩm Kha đã chuẩn bị từ trước: “Tào Nhân không có ở chung cư Triều Dương vào đêm hôm đó, anh ta trở về nhà mẹ ở thành đông. Tôi đã hẹn anh ta, tám giờ sáng anh ta sẽ đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra.”

Cô quay sang nhìn Triệu Tiểu Manh: “Có một việc cần cô làm. Trong phát sóng trực tiếp của Chu Trúc Mi, lúc 12 giờ 35 giây có một bình luận nói: ‘Đừng nói như vậy với chủ phòng, gần đây thật sự xảy ra nhiều chuyện không hay.’”

“Tôi đã tìm kiếm trên mạng, và chỉ có Lilith là streamer xảy ra chuyện gần đây. Lúc đó Chu Trúc Mi chưa bị giết. Tôi muốn biết bình luận “nhiều chuyên không hay” này ám chỉ chuyện gì.”

Triệu Tiểu Manh ngạc nhiên một chút, rồi phấn khích đứng dậy: “Để tôi! Tôi làm được! Giao cho tôi!”

Giọng cô lớn đến mức Trần Mạt phải quay đầu nhìn cô.

Triệu Tiểu Manh đỏ mặt khi thấy mọi người nhìn mình, nhưng vẫn nhiệt tình nhìn Thẩm Kha: “Đàn chị! Tôi cũng là học sinh ban thiếu niên Nam Giang Nhất Trung! Khi tôi đi học, lớp còn dán ảnh của chị trên tường!”

“Bình luận nhiều như vậy mà học tỷ nhớ rõ thời gian chính xác là 12 giờ 35 giây! Lợi hại thật!”

Thẩm Kha nghiêm túc nhìn Triệu Tiểu Manh: “Video có thể tạm dừng.”

Hai người khác trong phòng không nhịn được mà bật cười.

Trần Mạt vẫy tay ra hiệu: “Thẩm Kha, chút nữa cô dẫn Lê Uyên đi hỏi Tào Nhân, Triệu Tiểu Manh lo vụ bình luận kia. Tề Hoàn, cậu đến hiện trường xem có thêm manh mối gì về kẻ vô danh không.”

Ông nói rồi quay sang người đàn ông ngồi đối diện với Thẩm Kha, trong đầu nghĩ về hồ sơ của anh ta.

Tề Hoàn, biệt danh là "chó tuần đêm," từ khi gia nhập đội cảnh sát không hề cầu tiến, nhưng lại đến công tác ở hầu hết các đồn công an trong thành phố Nam Giang. Trần Mạt từng nghĩ rằng Tề Hoàn sẽ là một cảnh sát suốt đời, không ngờ anh ta lại chủ động xin vào Tổ Án Đặc Biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play