Phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên sáng lên, một gương mặt tái nhợt hiện ra, là một cô gái buộc tóc hai bên mặt lạnh tanh mà· điều chỉnh vị trí của camera, khiến cho tiếng rẹt rẹt vang lên trong phòng livestream
Hình ảnh trong livestream tối tăm, thỉnh thoảng giật giật một chút dường như là hình ảnh của chiếc TV ăng-ten bắt tín hiệu chập chờn nhiều năm về trước.
“Mọi người đã được nghe về Lilith chưa? Đây chính là nhà của cô ấy, hôm nay cũng là giỗ tuần đầu của cô ấy. Thử thách hôm nay chính là ở chỗ này kể chuyện ma, mọi người đoán xem liệu Lilith sẽ trở về đây không?”
Cô gái buộc tóc hai bên như là một con rối đã lên dây cót trước, đột nhiên nở một nụ cười rồi mở miệng đỏ tươi nói chuyện
Chỗ của cô gái là một căn chung cư mini, nhìn sơ qua là có thể thấy toàn bộ căn nhà
Đằng sau cô gái buộc tóc hai bên là một chiếc giường trên giường trải ga giường xám xịt, bên cạnh là tủ đầu giường dựa tường bày chiếc di ảnh đen trắng của Lilith, khung ảnh có treo vải đen. Người trong ảnh mặt không có cảm xúc gì, đường nét khuôn mặt lại có vẻ khá sắc bén.
Ở trước di ảnh bày một lư hương nhỏ, hương bên trong đã tắt, chỉ có ba nén hương: hai nén ngắn và một nén dài. Trước lư hương là một đĩa hoa quả, chen chúc trên mặt tủ đầu giường chật hẹp còn có một cái đồng hồ báo thức hình chữ nhật.
Trên mặt đồng hồ biểu thị thời gian đúng 11 giờ 55 phút tối
Bên còn lại của giường là một cái tủ quần áo màu trắng. Tủ quần áo có ba cửa, bên trái là ngăn to hai cửa, bên phải là ngăn nhỏ 1 cửa.
Trong phòng livestream người xem tới càng ngày càng nhiều, bình luận cũng bắt đầu chạy loạn
[Giỗ tuần đầu cũng dám ăn bánh bao chấm máu người? Không sợ thăng thiên sao?]
[Nào để chúng ta xem chủ phòng tìm đường chết!]
Tóc hai bên hình như chưa để ý bình luận của người xem, cô nhìn lại đồng hồ báo thức, đưa đồng hồ lại gần camera nở một nụ cười quỷ dị: “Còn có 5 phút liền tới 12h, không bằng chúng ta kể vài truyện xưa đi”
“Mọi người đã từng đi qua xe buýt tuyến 442 ở khu mới của Giang Nam chưa? Bên đó có một nhà máy hóa chất, công nhân trong xưởng kết thúc ca đêm cũng vừa lúc đuổi kịp tuyến 442 chuyến xe cuối.”
“Xe buýt tuyến 422 là loại xe 2 hàng ghế , mỗi lần đều chen chúc như cá mòi đóng hộp vậy. Một đêm mưa to, có một thai phụ tới chậm không kịp lên xe, thai phụ đó liền dùng sức đập cửa xe.’
“Tài xế Nam Giang lúc đó đặc biệt nóng nảy, hùng hùng hổ hổ quát: Đập cái gì mà đập! Không chen được nữa rồi. Sau đó liền dẫm chân ga chạy đi”
Tóc hai bên lúc kể chuyện xưa ngoại trừ miệng vẫn luôn đóng mở thì cả khuôn mặt vẫn luôn cứng đờ.
“Xe chạy đi không lâu, lại nghe được tiếng đập cửa phanh phanh phanh! Tài xế không nhịn được mà cáu gắt, gào ầm lên: Đập cái gì? Đập cái quái gì? Vội đi đầu thai hả?”
“Trong xe lặng ngắt như tờ… Tài xế bình tĩnh lại thì cả người liền toát mồ hôi lạnh. Xe đang chạy thì làm sao mà có người ở ngoài gõ cửa được cơ chứ?”
“Phanh Phanh Phanh…”
Tóc hai bên nói tới đây, lộ ra một nụ cười quái dị, không ngừng bắt trước tiếng đập cửa phanh phanh phanh… Bỗng cả thân mình cô ta cứng đờ, đột nhiên quay đầu lại.
Tiếng đập cửa phanh phanh phanh từ ngoài cửa phòng truyền tới.
Ngay sau đó đồng hồ báo thức ở chỗ di ảnh đột nhiên kêu lên linh linh linh.
Tóc hai bên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh đỏ nhấp nháy, phía trên biểu thị 12:00.
Bình luận lập tức sôi trào lên
[Nửa đêm không được nhắc tới ma quỷ! Là quỷ gõ cửa sao?]
[Không đem giải Oscar trao cho cô thì thật lãng phí!]
[Đừng nói như vậy với chủ phòng, gần đây thật sự đã liên tục xảy ra nhiều chuyện không hay…]
Tiếng đập cửa ngừng chốc lát lại phanh phanh phanh vang lên.
Tóc hai bên đứng dậy, bước tới cửa. Dáng người cô ta không cao, mặc một bộ váy thuỷ thủ màu lam, cần phải hơi nhón chân mới có thể ngang tầm với mắt mèo trên cửa.
Cô gạt nắp mắt mèo lên, nhìn ra ngoài, vừa nhìn thì chân cô ta liền mềm nhũn, ngã ngồi trên đất, sau đó cô ta nhanh chóng bò đứng lên, sắc mặt kinh hoàng làm người thấy sợ hãi nhìn xung quanh, dường như là vừa thấy cái gì không thể tưởng tượng được.
Ngay sau đó khoá vân tay ở cửa vang lên một giọng nữ máy móc: “Xác minh thất bại…”
Tóc hai bên nghe được giọng nói đó như là nghe thấy bùa đòi mạng, cô ta chạy vọt tới tủ quần áo, vội mở ra ngăn tủ lớn, không chút do dự liền chui vào rồi đóng cửa lại.
“Xác minh thất bại… Đã mở khoá”
[Má ơi! Tự dưng sởn tóc gáy là thế nào!]
[Vận rủi lui tán! Bách độc bất xâm!]
Bình luận điên cuồng chạy trên màn hình, cửa kẽo kẹt một tiếng mà mở ra.
Nhà rất nhỏ, camera nhìn một cái là thấy hết. Chỗ cửa trống rỗng, một bóng người đều không có.
[Nhanh, Nhanh nhìn tủ quần áo kìa! Máu máu máu!]
Ở tủ quần áo màu trắng kia, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khe cửa tủ.
Hình ảnh tới đây liền bị gián đoạn, màn hình chỉ còn một mảnh đen nhánh.
…..
Trần Mạt thoát khỏi giao diện phát video, để điện thoại lên trên mặt bàn, bàn tay đưa vào túi móc ra một bao thuốc lá.
Ông lấy một điếu, đưa lên miệng nhưng cuối cùng không châm lửa, mà lại để xuống. Thay vào đó, ông cầm lấy cái cốc tráng men, uống một ngụm lớn.
Cốc uống trà này là có khi mới làm cảnh sát, trong Sở phát khen thưởng cho các cá nhân tiên tiến, nhiều năm như vậy cũng không biết quăng quật bao nhiêu lần mà sứt một mảnh bây giờ thành một vết thâm sì.
Trong cốc có vết cáu trà, giống với bàn tay như bị xông khói của ông, đều là vàng óng.
Trần Mạt đã làm cảnh sát hình sự hơn ba mươi năm, mưa nắng chẳng hề bận tâm, cũng vì vậy mà không bao giờ thay đổi thói quen của mình.
Thành phố Nam Giang có giao thông thuận lợi cả đường thủy lẫn đường bộ, ban đầu có bốn khu đông, nam, tây, bắc, sau đó còn phát triển thêm một khu mới ở Nam Giang.
Người từ khắp nơi kéo về đây, từ đó mà các loại thành phần phức tạp đều xuất hiện. Trong hai năm gần đây, các vụ án ác tính liên tiếp xảy ra, Cục trưởng Trương của cục cảnh sát thành phố đã giao cho Trần Mạt nhiệm vụ thành lập một tổ điều tra đặc biệt để chuyên xử lý các vụ án khó nhằn, cũng như những vụ việc không có ai quản lý.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cấp dưới còn chưa thấy mặt, đã có ngay một vụ án.
Video quay lại chính là vụ án mạng kỳ lạ xảy ra đêm qua tại khu mới Nam Giang. Nữ streamer về đề tài thần quái, Trúc Mi, đã đột ngột chết khi đang phát trực tiếp. Mặc dù hình ảnh kịp thời bị ngắt, nhưng sự việc này đã gây chấn động mạnh và tạo ra dư luận lớn.
Vụ án này sáng sớm đã được phân cục chuyển lên cục thành phố và sau đó đưa vào tay Tổ Án Đặc Biệt.
Trần Mạt nhìn chén trà trên tay, đặt lên bàn, nhìn bốn bộ hồ sơ trên bàn, rồi không kìm được thở dài nhẹ nhàng.
“Toàn là chuyện không dễ nuốt.”
Phần hồ sơ đầu tiên, dán một bức ảnh của một cô gái trẻ.
Cô nở một nụ cười miễn cưỡng, như thể bị ép phải cười trong lúc chụp ảnh chứng minh. Nhưng nụ cười ấy quá gượng gạo, lại khiến người ta có cảm giác kinh hoàng.
Có thể là do sự kháng cự bên trong, toàn bộ khí chất của cô trở nên âm u, từng sợi tóc xoăn như viết nên câu "người sống chớ lại gần."
Trần Mạt liếc qua bức ảnh, rồi bắt đầu tìm kiếm trong hồ sơ.
Lần nữa ông thấy dòng chữ tuy bình thường nhưng lại đầy bí ẩn.
Thẩm Kha, người duy nhất sống sót trong thảm án tại số 18 đường Tinh Hà.
Vụ án số 18 đường Tinh Hà chính là vụ án diệt môn chấn động thành phố Nam Giang 20 năm trước. Đến nay, hung thủ vẫn chưa bị bắt và vụ án đã trở thành một án treo.
Ông đặt chén trà xuống, đóng hồ sơ lại và khóa vào ngăn kéo, rồi cầm hồ sơ của vụ án khác vừa được phân cục khu mới gửi sáng nay, bước ra khỏi cửa.
Dưới hồ sơ có một lá thư lộ ra.
Trên địa chỉ viết: Số 18, đường Tinh Hà, phường Chính Nghĩa, quận Thành Tây, thành phố Nam Giang, Cục Công An thành phố Nam Giang.