Vương Hải Tân lo lắng nhìn nữ cảnh sát trước mặt, mong tìm thấy dấu hiệu về số phận của mình trên khuôn mặt cô.
Nhưng anh ta nhận ra người này chẳng khác gì một bức tường trắng trơn, không biểu hiện chút cảm xúc, toàn thân như muốn hòa vào sự trắng bệch ấy.
Người ta ít nhiều cũng phải có chút cảm xúc, nhưng cô thì hoàn toàn không.
Ý nghĩ ấy làm Vương Hải Tân sợ hãi, khiến anh ta càng thêm bất an.
“Cảnh sát Thẩm, tôi thực sự không phải hung thủ, cô phải tin tôi! Tôi không cố ý nói dối!”
Có lẽ vì làm tóc quá thường xuyên, tóc của Vương Hải Tân khô xơ như cỏ, bù xù như lớp sương trắng buổi sáng mùa thu.
Thẩm Kha suy nghĩ trôi dạt đâu đó, trên khuôn mặt không chút biến động.
“Dựa theo những gì anh vừa nói, anh thực sự là kẻ tình nghi lớn nhất.”
Vương Hải Tân cảm thấy tim mình như sắp ngừng đập.
Anh ta cuống cuồng ngẩng đầu lên, “Đúng rồi? Tôi đã nói mà! Đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám như vậy cũng không phải là đọc không thôi! Để tôi nói đã…”
Vương Hải Tân thấy ánh mắt bình thản của Thẩm Kha, giọng anh dần nhỏ đi, sau đó trở nên lí nhí.
“Trên đời này không có ma quỷ , hung thủ không thể trèo tường ở tầng 13. Nhưng hắn có thể ngồi chờ ngoài cửa, nghĩ cách qua mặt cảnh sát.”
“Vụn gỗ rất mới, anh sửa vách ngăn khi nào? Lần cuối anh nhìn thấy chiếc tủ đó là khi nào? Ngoài anh ra, còn ai khác ra vào phòng Lilith?”
Vương Hải Tân nghe Thẩm Kha đặt câu hỏi, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Hỏi vị cảnh sát này chẳng khác nào hỏi bức tường, nhưng ít nhất cô vẫn hỏi, điều đó có nghĩa là anh còn có cơ hội tự bào chữa.
“Trong tòa nhà này, hầu hết mọi người đều làm livestream. Buổi sáng mọi người đều ngủ, trang hoàng chuẩn bị này kia đều là buổi chiều mới làm. Chúng tôi sợ người khác cướp mất điểm nóng, nên cũng không dám làm trước.”
“Khoảng 3 giờ chiều, tôi nghe thấy phòng 1307 bên cạnh bắt đầu dùng máy khoan, nên tôi mới lén qua xem.”
“Tôi với Trúc Mi đã quen nhau từ hồi cấp 2, quê chúng tôi nghèo lắm, chỉ toàn đồi núi. Tôi không học lên cấp ba, khi còn ở quê, tôi làm thợ mộc trong đội xây dựng cùng với anh họ.”
“Nếu không phải Trúc Mi may mắn, có người giúp đỡ để cô ấy học tiếp, chúng tôi đã kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp cấp hai.”
“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, khi đó Trúc Mi còn thử một lần để chắc chắn mọi thứ ổn. Sau đó chúng tôi rời đi, chờ tới nửa đêm. Thì kể chuyện ma buổi tối mới gây hiệu ứng doạ người tốt hơn.”
Đầu óc Vương Hải Tân rối bời, chỉ chăm chú trả lời ba câu hỏi của Thẩm Kha, từng câu một.
Anh ta cảm thấy ngay cả lúc đi học, mình cũng chưa bao giờ nghiêm túc như thế.
Dù sao, trả lời sai trong lớp chỉ bị la mắng, nhưng nếu trả lời sai ở đây, có thể anh ta sẽ bị coi là thủ phạm giết người.
Đột nhiên anh ta nhớ ra điều gì, kích động nói, “Đúng rồi! Tôi sợ có người khác vào phát hiện, nên còn cố ý khóa cửa! Sau khi Lilith chết, nơi này trở thành điểm nóng cho các influencer, rất nhiều người đã đến chụp ảnh.”
“Người thuê đã chết, chủ nhà cũng thấy xui xẻo, hy vọng có nhiều người đến để tăng thêm dương khí. Ngày thường cửa luôn mở, ai cũng có thể vào.”
Thẩm Kha suy tư nhìn về phía khóa cửa đen của phòng 1304.
Loại khóa thông minh này không có camera, nhưng có thể kiểm tra lịch sử mở cửa qua ứng dụng.
Nếu Vương Hải Tân không nói dối, điều này có thể thu hẹp phạm vi nghi phạm…
Đêm đã khuya, các đồng nghiệp từ Phân cục Nam Giang đều tới, sơ tán đám đông, hành lang bỗng trở nên vắng lặng.
Thi thể Chu Trúc Mi được đưa ra ngoài.
Thẩm Kha tính thời gian, cuối cùng hỏi, “Chu Trúc Mi có thù oán gì với ai không?”
Vương Hải Tân lắc đầu, “Nói về kẻ thù thì trong nghề livestream ai cũng là đối thủ, ai mà chưa từng cãi nhau? Nhưng nói đến mức giết người thì không.”
Yến Tu Lâm mang theo vali nhỏ bước nhanh đến chỗ Thẩm Kha cùng với Vương tỷ.
“Sao còn hút thuốc thế? Vương Hải Tân phải không, mời anh hợp tác với tôi một chút để làm vài kiểm tra,” Vương tỷ nhìn đống tàn thuốc trên đất, nhíu mày, cô là chuyên viên kỹ thuật lâu năm trong cục.
Ngày thường thấy Trần Mạt hút thuốc, cô luôn càu nhàu vài câu không khoan nhượng.
Thấy Thẩm Kha đứng lặng lẽ ở đó, nhớ lại những lời đồn trong cục, cô thở dài, nói, “Cô làm hết việc của tôi rồi. Đúng là có một sợi trắng trên tấm ngăn, cụ thể là gì thì phải về kiểm nghiệm mới biết.”
“Có thể là găng tay sợi trắng thông thường, hoặc cũng có thể là sợi vải từ quần áo. Trên tủ quần áo còn phát hiện một sợi tóc, có thể làm xét nghiệm DNA. Kết quả chưa có ngay, đừng giục tôi.”
“Khắp phòng đều là dấu chân và vân tay lẫn lộn, chắc chẳng thu được gì giá trị.”
Thẩm Kha khẽ gật đầu.
Vương tỷ mở miệng định nói gì đó, cuối cùng không nói nữa, dẫn Vương Hải Tân đang nơm nớp lo sợ đi.
“Đừng nhìn Vương tỷ vậy, cô ấy là miệng dao găm tâm đậu hủ,” Yến Tu Lâm mở cửa sổ, làm cho khói thuốc lá bay bớt .
Anh có ngoại hình đẹp, kiểu mà các cô gái trẻ rất thích, đeo cặp kính gọng vàng.
Vì sợ làm ô nhiễm hiện trường, trên người anh không xịt nước hoa.
Thẩm Kha đứng ở phía gió, có thể ngửi thấy hương dầu gội nhè nhẹ dễ chịu từ anh.
“Nguyên nhân cái chết của Chu Trúc Mi là gì? Vết dao trúng động mạch chủ à?”
Thẩm Kha không để ý.
Cả hệ thống cảnh sát Nam Giang này, không ai gai góc như cô, từ trước đến nay, cô luôn là người đâm thương người khác .
20 năm trước, cả gia đình cô qua đời, chỉ để lại mình cô.
Từ đó, không còn gì trên đời có thể tổn thương được cô nữa.
Yến Tu Lâm gật đầu, “Bước đầu phán đoán là vậy, cụ thể thì phải chờ giải phẫu mới biết.”
Anh nói, nháy mắt với Thẩm Kha, “Tôi không cần cô giục đâu, lát nữa tôi sẽ về cục tăng ca. Nhưng cô phải mời tôi ăn cơm.”
“Đó là công việc của anh mà” Thẩm Kha lạnh lùng nói.
Yến Tu Lâm che tai cười lớn, “Coi như cô đã đồng ý rồi, mai là thứ hai, nhà ăn trong cục có món thịt kho, cô phải mời đấy. Tôi đi trước, ngày mai là ngày đầu tiên cô tới tổ Án Đặc Biệt, nếu đến muộn, coi chừng lão Trần dùng cốc tráng men kia ném cô đấy.”
Nói xong, không đợi Thẩm Kha trả lời, anh đã hướng về phía thang máy.
Thi thể Chu Trúc Mi sẽ được đưa đến phòng giám định pháp y, Yến Tu Lâm chắc sẽ làm việc đến sáng mai.
Thẩm Kha nhìn theo bóng anh rời xa, sau đó quay lại nhìn cửa phòng 1304. Cô chậm rãi nhắm mắt, hồi tưởng lại từng chi tiết đã nhìn thấy.
Trí nhớ của cô rất tốt, gần như không thể quên những gì đã từng nhìn qua.
Hồi nhỏ khi đi nhà trẻ, trên đường qua vài ngã tư, cô thậm chí còn nhớ rõ trên cột điện có bao nhiêu con chim sẻ đậu. Đó có lẽ là một loại thiên phú di truyền từ gia đình.
Đầu óc Thẩm Kha xoay chuyển nhanh chóng, sau một lúc lâu, cô đột nhiên mở mắt, hai mắt sáng lên.