Tề Hoàn cười gật đầu, lộ ra tám cái răng.
Anh để kiểu tóc ngắn gọn gàng và trông khá tươi mới, với hàng lông mày rậm và đôi mắt to, khi cười hai bên má còn có lúm đồng tiền sâu, là kiểu người mà người già nhìn sẽ tin tưởng ngay, sẵn sàng đưa thẻ ngân hàng để chuyển tiền.
"Được, tôi sẽ đi ngay. Tôi rất quen thuộc với chung cư Triều Dương, nơi đó chỉ cho thuê, không bán. Căn hộ vốn đã được trang hoàng sẵn, nếu người thuê muốn sửa nhà, họ phải sử dụng dịch vụ của công ty nội thất được chỉ định tên là Kiến Lực."
"Khi chung cư Triều Dương mới đưa vào hoạt động, từng xảy ra một vụ cháy nhỏ. Một người thợ trang trí hút thuốc và làm cháy nhà. Ngọn lửa không lớn, có người đã gọi báo cảnh sát, và khi họ đến thì ngọn lửa đã được dập tắt."
"Từ đó về sau, Kiến Lực cấm không cho thợ của họ hút thuốc."
Tề Hoàn nhìn giống như học sinh, nhưng nói chuyện lại rất già dặn. "Nhưng mấy anh thợ đó đâu có kiềm chế được? Đội phó Thẩm không hút thuốc, khi Chu Trúc Mi xảy ra chuyện, cô đã đến hiện trường trước tiên. Vương Hải Tân cố gắng xoá dấu vết làm mất một ít thời gian, chỉ còn lại vài phút."
"Nhưng chỗ mà Vương Hải Tân ngồi xổm lại có một đống tàn thuốc. Tôi nghĩ có tới tám, chín phần là thợ trang trí lén ngồi xổm ở đó hút thuốc."
"Vương Hải Tân có nói là nghe thấy tiếng khoan điện ở căn hộ 1307, nên anh ta mới cải tạo tủ quần áo, và còn nói rằng chỉ buổi chiều mới có thể làm việc trang hoàng, sửa nhà. Mặc dù hành lang không có camera, nhưng biết đâu có người đã chứng kiến, nhìn thấy kẻ xuất quỷ nhập thần nào đó."
Nghe vậy, Thẩm Kha ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tề Hoàn.
Cô thấy Tề Hoàn cũng đang nhìn mình, trong thoáng chốc không biết nên phản ứng ra sao, chỉ khẽ gật đầu.
Cô cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, đã là 8 giờ đúng.
Thẩm Kha khép máy tính lại, bước về phía cửa, nhớ ra rằng cô còn quên Lê Uyên trong phòng.
Từ lúc vào phòng họp đến giờ, người này không nói một câu, như một cái bóng, không hề có cảm giác tồn tại.
Triệu Tiểu Manh và Tề Hoàn đã nhận nhiệm vụ công việc và tự động rời đi. Cánh cửa phòng họp mở ra, sóng nhiệt từ hành lang như là xuyên thấu qua của sổ trên hành lang mà ập vào.
Thấy Thẩm Kha nhìn về phía Lê Uyên, Trần Mạt vỗ vai anh ta, "Tiểu Thẩm rất có kinh nghiệm, đừng nhìn cô ấy còn trẻ. Cô ấy là học sinh xuất sắc, 14 tuổi đã vào đại học, còn du học thạc sĩ ở nước ngoài, và đã làm việc nhiều năm."
"Lê Uyên trước đây là đặc cảnh, còn từng nằm vùng, cũng là người rất có bản lĩnh. Anh ấy vừa mới trở về Nam Giang, chưa quen với quy trình công việc ở đây. Tiểu Thẩm, cô hãy giúp đỡ anh ấy nhiều hơn."
"Lê Uyên, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi Thẩm Kha. Ở đây không có mưa bom bão đạn như trước đâu, cứ từ từ mà làm quen, đừng vội."
Lê Uyên đáp lại bằng một tiếng "Ừ", rồi đứng dậy.
Thẩm Kha cao gần 1m70, với phụ nữ miền Nam thì đây đã là chiều cao nổi bật. Nhưng Lê Uyên còn cao hơn cô nửa cái đầu.
Khi anh ta đứng dậy, giống như một con báo vừa tỉnh dậy, điều này khiến Thẩm Kha ngay lập tức cảm thấy cảnh giác.
"Chào cô, Thẩm Kha, tôi là Lê Uyên," Lê Uyên nói và đưa tay phải ra.
Thẩm Kha nhìn thoáng qua bàn tay anh, thấy lòng bàn tay có vết chai, bên cạnh còn có một vết sẹo, trông như là vết phỏng.
Cô bắt tay anh một cách nhẹ nhàng, không nói gì, rồi ôm lấy máy tính và bước ra khỏi phòng.
---
Trong khi đó, Tào Nhân đã đợi sẵn trong phòng thẩm vấn.
Khi Thẩm Kha bước vào, anh ta lập tức đứng dậy.
"Cảnh sát Thẩm, tôi là một người tốt! Nếu tôi là kẻ giết Chu Trúc Mi, tôi có thể nghe lời cô mà tự mình đến Cục Công An sao? Tôi hẳn đã bỏ trốn ngay rồi chứ? Không đúng, tôi còn chẳng dám nhận điện thoại nữa!"
"Tôi thật sự không giết Chu Trúc Mi. Hôm qua là sinh nhật mẹ tôi, tôi không thể nói chuyện được. Hôm nay cô hỏi gì tôi trả lời cái đó, tuyệt đối không nói dối."
Tào Nhân khoảng 30 tuổi, đầu tóc gọn gàng và kỹ lưỡng, xung quanh người nồng nặc mùi nước hoa.
Anh ta chỉ vào bức tường có dòng chữ lớn "Thẳng thắn được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị", vỗ ngực mình mà thề thốt.
Thẩm Kha không nói gì, chỉ ngồi xuống đối diện anh ta với vẻ nghiêm túc.
Cô liếc sang bên, thấy Lê Uyên đang đứng dựa vào cửa, khoanh tay lại, không có ý định ngồi xuống.
Tào Nhân nhìn theo ánh mắt của Thẩm Kha, lập tức ngậm miệng lại, trông có vẻ lo lắng và ngồi xuống.
"Anh đã làm gì ở căn hộ 1304? Ở trong phòng đó suốt 18 phút 30 giây, anh đã làm gì?" Thẩm Kha lạnh lùng hỏi, đi thẳng vào vấn đề.
Tào Nhân nhìn chớp mắt, gương mặt chùng xuống. "Tôi đã 30 tuổi, trước đây tôi từng mở quán ăn và quán trà sữa, nhưng đều thất bại. Công ty Hoa Sào là lần đầu tiên tôi kinh doanh thành công, và lúc đầu chỉ có tôi và Lilith."
"Cô ấy là nguồn thu chính của công ty, 70% doanh thu đều nhờ vào cô ấy. Khi cô ấy gặp chuyện, công ty gần như sụp đổ một nửa, tôi mất ngủ suốt mấy ngày liền. Cảnh sát Thẩm, cô từng điều tra vụ Lilith rồi, cô biết chuyện này mà."
"Hôm qua là sinh nhật mẹ tôi, Lilith vẫn luôn thích món cá chua ngọt mà mẹ tôi làm. Tôi đã định đưa cô ấy về nhà ăn cơm. Tôi còn mua một chiếc xe cho mẹ, vẫn là Lilith cùng tôi đi chọn xe."
"Tuy rằng tôi là ông chủ, còn cô ấy chỉ là nhân viên. Nhưng quen nhau lâu như vậy, sao có thể không có tình cảm gì? Tôi đến căn hộ để xem có vật gì đáng nhớ không, nhưng tất cả đồ đạc của Lilith đã bị cha mẹ cô ấy thu dọn hết, không còn lại gì."
"Tôi ngồi một lúc, rồi cảm thấy vô nghĩa nên ra về."
Tào Nhân kích động hơn khi nói tiếp, "Cảnh sát Thẩm, tôi là người không thể giết Chu Trúc Mi được. Lilith đã chết, tôi còn trông cậy vào cô ấy kiếm tiền cho tôi, nếu tôi giết cô ấy, chẳng phải tôi tự đạp đổ sự nghiệp của mình sao?"
Thẩm Kha im lặng nhìn Tào Nhân, không có dấu hiệu dao động.
"Anh không mở tủ quần áo?" Cô hỏi.
Tào Nhân giật mình, lắc đầu nhanh chóng. "Không, tôi không mở. Tôi mở tủ quần áo làm gì? Tôi không mở."
"Chu Trúc Mi và Vương Hải Tân cãi nhau đòi chia tay, có phải vì anh không?" Thẩm Kha hỏi.
Tào Nhân cúi đầu xoa mũi, "Không phải, đôi lứa cãi nhau là chuyện của họ, liên quan gì đến tôi?"
Thẩm Kha nhìn Tào Nhân, ánh mắt sắc bén.
Rõ ràng Tào Nhân đang nói dối.
"Chúng tôi đã tìm thấy một sợi tóc trong tủ quần áo của Lilith. Hung thủ khi bước vào tủ quần áo, có làm rơi một sợi tóc. Tóc có thể được xét nghiệm DNA. Hơn nữa, trên hung khí, chúng tôi đã phát hiện ra dấu vân tay của anh."
"Lilith là do anh giết, Chu Trúc Mi biết điều đó, nên anh đã giết cô ấy để bịt đầu mối!"
Tào Nhân kinh hoàng đứng bật dậy, làm chiếc ghế sau lưng đổ sầm xuống đất.
Tào Nhân lúc này đã bất chấp mọi thứ, không còn kiểm soát được bản thân khi Thẩm Kha hỏi dồn dập và đầy tàn nhẫn. Những câu trả lời mà hắn đã chuẩn bị trước đó giờ hoàn toàn vô dụng.
"Không thể nào! Tôi thậm chí còn chưa chạm vào con dao phay đó!" Hắn kêu lên.
Thẩm Kha khẽ gật đầu, giọng bình thản, không có chút dao động. "Ừm, tôi nhớ nhầm, trên hung khí không có dấu vân tay của anh."
Cô nói, rồi ngẩng đầu nhìn Tào Nhân. "Dựa vào những gì anh vừa khai, anh không chạm vào hung khí, nhưng đã mở tủ và nhìn thấy con dao phay. Anh không phủ nhận về sợi tóc, và anh biết đấy, xét nghiệm DNA sẽ rất bất lợi cho anh."
Thẩm Kha nói xong, giơ tay chỉ về phía bức tường phía sau Tào Nhân.
Trên tường nổi bật dòng chữ lớn: "Thẳng thắn được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị."