Edit: Phụng
Beta: Chồn 2 tỷ
Cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định đúng đắn, Giang Tước rất vui vẻ, thậm chí còn quên cả việc thử món cơm nắm trong tay Thẩm Tạp Chi mà đọc tiếp cuốn tiểu thuyết chưa biết hồi kết. Sau khi ăn hết một nồi cháo bát bửu, cậu quay trở lại góc nhỏ quen thuộc, bên cạnh vẫn còn chất đầy mấy cái xúc tu bị héo của mình.
Việc đầu tiên cậu làm là đẩy những xúc tu bị héo đó vào sâu hơn trong bóng tối, nơi Thẩm Tạp Chi không thể nhìn thấy, sau đó lấy từ sau lưng ra hai chiếc xúc tu làm đệm.
Khi đang chuẩn bị nghỉ ngơi như thường lệ, ánh mắt cậu thoáng nhìn thấy Thẩm Tạp Chi đang dọn dẹp chỗ thức ăn thừa sau bữa tối.
Giang Tước lưỡng lự một chút, nghĩ đến thức ăn mà Thẩm Tạp Chi vừa đưa cho mình, miễn cưỡng dùng một chiếc xúc tu nhỏ chọc vào Thẩm Tạp Chi, cuộn đối phương lại trước mặt mình, tốt bụng hỏi: "Anh có cần xúc tu của tôi không?"
Ngồi lâu trên mặt đất sẽ rất đau, con người lại mỏng manh như thế, cậu cũng không ngại mà miễn cưỡng cho người này mượn một chiếc xúc tu.
Thẩm Tạp Chi còn chưa kịp dọn hết rác đã bị Giang Tước kéo lại đây, xúc tu quấn lấy cậu vẫn chưa buông, đôi tay và phần thân trên của Thẩm Tạp Chi bị quấn chặt đến mức không thể cử động, anh bất lực:
"Tước Tước, có thể thả tôi ra trước rồi chúng ta nói chuyện không? Thế này tôi hơi khó thở."
"Con người yếu đuối" Giang Tước lẩm bẩm rồi buông Thẩm Tạp Chi ra.
Nếu không phải Thẩm Tạp Chi nói đi ngủ thì mới có thể ăn, thì cậu không thèm ngủ đâu. Suốt ngày tựa vào tảng đá nhắm mắt một mình đối diện với bóng tối sâu thẳm có gì hay ho chứ? Cậu không thích chút nào, cũng không hiểu sao con người lại có chấp niệm với việc ngủ như thế.
Hiển nhiên Thẩm Tạp Chi nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cậu, nhưng chỉ cười rồi vỗ nhẹ lên đầu cậu, nói: "Chờ tôi một chút"
Anh quay trở lại chỗ vừa ăn, dưới ánh mắt mắt nghi hoặc của Giang Tước, trước tiên lấy từ trong ba lô ra túi rác để thu dọn phần thức ăn thừa, sau đó gỡ một vật được cuộn lại treo trên ba lô, ôm đến bên cạnh Giang Tước rồi mới lắc nhẹ mở ra.
Chiếc túi ngủ dài được trải xuống mặt đất dưới ánh mắt kinh ngạc của Giang Tước.
"Đây là túi ngủ, dùng để ngủ, sẽ thoải mái hơn việc dùng xúc tu làm đệm, cậu muốn thử không?"
Dưới ánh nhìn dịu dàng của Thẩm Tạp Chi, Giang Tước cảnh giác dùng ngón tay chọc chọc vào túi ngủ mềm mại, những chiếc xúc tu phía sau bắt đầu ngọ nguậy.
【Đây là để ngủ sao? Cuộn vào rồi làm sao ngủ được.】
【Xúc tu cho vào khó mà rút ra, nguy hiểm, không thích.】
Những thứ nguy hiểm, cậu không thích.
Giang Tước nghĩ vậy, chậm rãi đứng dậy dùng hành động để biểu đạt sự từ chối của mình.
Thẩm Tạp Chi nhìn Giang Tước đầy vẻ không tình nguyện, mỉm cười nói:
"Muốn thử không? Nếu cậu chịu ngủ trong túi ngủ, tôi có thể kể cho cậu nghe một câu chuyện trước khi ngủ."
"Câu chuyện trước khi ngủ?" Tước Tước dừng lại, cau mày nhìn túi ngủ.
Lần này, Thẩm Tạp Chi cẩn thận giải thích trước khi cậu kịp hỏi: "Là khi cậu ngủ, tôi sẽ kể cho cậu nghe phần tiếp theo của câu chuyện về Diệp Băng Ly trước khi cậu chìm vào giấc ngủ."
Giang Tước:!
"Tôi muốn nghe, tôi sẽ ngủ ngay bây giờ."
Giang Tước lao đến túi ngủ, quỳ ngồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Tạp Chi, những chiếc xúc tu phía sau lắc lư giữ thăng bằng cho cơ thể, đồng thời không quên tách ra một chiếc cuốn lấy đối phương, sẵn sàng kéo Thẩm Tạp Chi đến bên mình bất cứ lúc nào.
Cậu chưa bao giờ "ngủ" cả, tối nay cậu có thể nghe hết câu chuyện, thật tuyệt!
Thẩm Tạp Chi thở phào một hơi, bất lực bước tới: "Đợi chút, túi ngủ không phải dùng như vậy đâu."
Nghe vậy, Giang Tước nghi hoặc nhìn túi ngủ đang bị mình đè dưới thân: "Không phải dùng như thế này à?"
Cậu thấy con người toàn dùng nệm như vậy mà?
Thẩm Tạp Chi cúi xuống, dùng hai tay bế Giang Tước đang ngồi trên túi ngủ ra, dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương, kéo khóa túi ngủ ra để minh họa:
"Đầu tiên mở khóa kéo ra, sau đó cậu chui vào ngủ, rồi kéo khóa lại, như thế sẽ giữ ấm được." Thẩm Tạp Chi giải thích.
Giang Tước nhìn chiếc túi ngủ lớn dành cho người trưởng thành, rồi lại lắc lắc những chiếc xúc tu phía sau mình, nghi ngờ hỏi: "Tôi thật sự có thể chui vào được sao?"
Nếu không có xúc tu, chiếc túi ngủ này chắc chắn chứa được hai người như cậu. Nhưng mà...
Chiếc xúc tu to nhất đã từng cuốn lấy Thẩm Tạp Chi lắc lắc vẻ không hài lòng:
"Nhỏ quá, túi ngủ này cảm giác còn không chứa nổi nửa chiếc xúc tu của tôi."
Các xúc tu khác cũng liên tục gật gù đồng tình.
Thẩm Tạp Chi cũng không nghĩ đến việc xúc tu của Giang Tước lại lớn như vậy, nhìn những chiếc xúc tu của cậu, anh im lặng một chút rồi hỏi: "Cậu thử chui vào trước, tôi sẽ giúp cậu điều chỉnh xúc tu?"
"Tôi không muốn." Giang Tước ôm chặt xúc tu nhỏ của mình, "Không được tùy tiện động vào xúc tu của tôi, tôi tự làm được."
Chỉ có cậu mới có quyền dùng xúc tu đe dọa người khác, làm gì có chuyện con người tùy ý sắp xếp xúc tu của cậu.
Thẩm Tạp Chi nhìn Giang Tước đang cố gắng tự nhét mình vào túi ngủ, không khỏi bật cười rồi lắc đầu.
Dù ở tình huống nào cậu cũng không có chút cảnh giác, nếu chẳng may gặp phải kẻ có ý đồ xấu thì phải làm sao đây?
Sau mười phút, Giang Tước cuối cùng cũng thành công chui vào túi ngủ và điều chỉnh từng chiếc xúc tu vào vị trí thoải mái không bị đè ép.
Cậu chỉ ló mỗi cái đầu ra khỏi túi ngủ, ngọ nguậy người từ bên trái sang phải, xúc tu bị nhốt trong túi ngủ cảm thán:
"【Mềm mại, lại còn ấm nữa.】"
"【Buồn ngủ... nhưng hơi chật.】"
Dù bản thân Giang Tước nhỏ nhắn, nhưng khi nằm trong túi ngủ này cũng có chút chật, dù sao thì vẫn thoải mái hơn nhiều so với tựa vào tường để chợp mắt.
Con quái vật nhỏ cực kỳ hung hãn bị túi ngủ giam lại, chỉ để lộ mỗi cái đầu. Khuôn mặt xinh xắn và tinh tế hướng về phía Thẩm Tạp Chi. Anh không nhịn được, đưa tay lên xoa mái tóc đen mềm mại của Giang Tước, kết quả đối phương như một chú mèo nhỏ xù lông lườm anh cháy quần
"Không được tùy tiện xoa đầu tôi."
Giang Tước nhíu mày oán trách.
Chỉ có con nít loài người mới bị xoa đầu, cậu đâu phải con nít.
"Được rồi." Thẩm Tạp Chi ngoan ngoãn rút tay lại, nhưng không nhịn được vuốt nhẹ ngón tay, rồi quay lại nhìn Giang Tước.
Từ thời điểm anh tái sinh, chỉ còn đúng một tuần nữa đến tận thế. Vì thời gian quá gấp rút, Thẩm Tạp Chi gần như không nghỉ ngơi suốt một tuần để chuẩn bị mọi thứ thật kỹ lưỡng. Cuộc sống vì quá bận rộn mà trở nên giả tạo, như thể đó chỉ là giấc mộng hoàng lương.
Cuối cùng mọi thứ cũng đã ổn thỏa, nhìn Giang Tước trong túi ngủ đang trừng mắt với mình, Thẩm Tạp Chi mới thực sự cảm nhận được chút gì đó về việc mình đã tái sinh.
Tiểu Tước của anh... thật sự vẫn còn sống, thật tốt.
Thấy Thẩm Tạp Chi nhìn mình ngây người, Giang Tước nghi hoặc lên tiếng: "Này?"
Con người này lại sao nữa, không kể chuyện à?
Vì tiếng gọi của cậu mà đối phương bừng tỉnh, nở một nụ cười dịu dàng: "Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất tập trung. Để tôi nghĩ xem, lần trước chúng ta kể đến đâu rồi ?"
Giang Tước nghiêm túc nhắc lại: "Diệp Băng Ly bị phản bội, cô ấy cùng Tô Mạc rời khỏi trường, chuẩn bị báo thù."
Thẩm Tạp Chi dường như cười nhẹ khi nghe cậu nói, ngồi xuống bên cạnh Giang Tước, lấy từ trong ba lô ra một quyển truyện mỏng manh, là phần thứ hai của "Tam Công Chúa Báo Thù VS Tam Hoàng Tử Lạnh Lùng"
"Tiếp theo câu chuyện là..."