Edit: Phụng
Beta: Manerylin
Cho đến khi vị ngọt tan hết khỏi miệng, Giang Tước mới tỉnh lại từ cơn mê.
Cậu lùi lại nửa bước, rời khỏi vòng tay của Thẩm Tạp Chi, trong lòng cảnh giác càng thêm dâng cao.
Thẩm Tạp Chi có gì đó không đúng, bản thân cậu cũng không ổn. Chỉ mới gặp nhau vài phút, tại sao cậu đã dễ dàng khóc hai lần trước mặt Thẩm Tạp Chi?
Rõ ràng cậu không phải người hay khóc.
Giang Tước bĩu môi, vì có Thẩm Tạp Chi ở đây nên không tiện lẩm bẩm, nhưng những cái xúc tu nhỏ rõ ràng đã bị viên sô cô la này thu phục hơn nửa:
[Ngon quá, thích quá!]
[Còn không? Ngọt ngọt, muốn ăn cái sô cô la ngọt ngọt kia.]
[Thích, Thẩm Tạp Chi tốt quá.]
Thẩm Tạp Chi không ngạc nhiên khi mình bị Giang Tước tỉnh táo lại đẩy ra, chỉ kiên nhẫn mỉm cười, những lời nói của anh cắt ngang tiếng thầm thì của mấy cái xúc tu nhỏ:
"Tiểu Tước—tôi có thể gọi cậu như vậy được không? Tôi còn có những món khác, cậu muốn thử không?"
Giang Tước cau mày, theo phản xạ từ chối cái tên quá đáng yêu và chẳng ngầu chút nào này: "Không được gọi tôi là Tiểu Tước."
Sau đó, cậu hơi quay mắt đi, ngước nhìn balo sau lưng Thẩm Tạp Chi, chờ mong đối phương sẽ lấy ra thứ gì khác.
"Được rồi, Tước Tước." Thẩm Tạp Chi cười tươi đáp lời.
"Cũng không được gọi tôi—"
"Vậy Tước Tước có muốn thử kẹo sữa không?"
Lời phản đối của Giang Tước mới được nửa chừng thì nghẹn lại, vì Thẩm Tạp Chi rất dứt khoát bóc giấy kẹo rồi nhét viên kẹo sữa vào miệng cậu.
Là một vị ngọt hoàn toàn khác với sô cô la. Giang Tước đứng đờ tại chỗ, mở to mắt nhìn, ban đầu vì bị gọi mà nổi giận, mấy cái xúc tu nhỏ giờ cũng vì ngọt mà choáng váng.
[Để anh ấy gọi một chút cũng không sao đâu nhỉ, con người yếu đuối lắm, nếu anh ấy vì chuyện này mà buồn đến chết thì sẽ không còn đồ ăn nữa.]
[Không đúng, chúng ta định tuyệt thực mà, hơn nữa giữ Thẩm Tạp Chi lại chẳng phải là để nghe kể chuyện sao!!]
[Đúng rồi, Diệp Băng Ly đâu? Cô ấy báo thù thế nào?]
[Kẹo sữa... ngọt...]
Xúc tu rối tung như những suy nghĩ bị "đơ" của Giang Tước, đủ kiểu ý tưởng thoáng qua, còn Thẩm Tạp Chi thì dưới ánh mắt dữ dội của những chiếc xúc tu khổng lồ đáng sợ ấy vẫn thản nhiên kéo dây kéo ba lô, bắt đầu lấy đồ ra.
Nếu nói lúc đầu khi gặp Giang Tước và bị đối phương đe dọa, Thẩm Tạp Chi có chút sợ hãi trước điều chưa biết, thì giờ đây anh đã hoàn toàn không còn sợ Giang Tước nữa.
Đây chính là Giang Tước của anh, vẫn là chú chim nhỏ hay khóc, thiếu kiến thức đời sống, cần người kiên nhẫn chăm sóc và chỉ dẫn giống hệt như đời trước.
Thẩm Tạp Chi lặng lẽ ấn nút thiết bị phát tín hiệu giấu sâu trong ba lô để báo bình an cho người đang đợi bên ngoài, sau đó đứng dậy, hơi cúi người, to gan lớn mật chọc vào má phồng lên vì viên kẹo của Giang Tước, hoàn toàn không ý thức mình đang đối mặt với một con quái vật đủ sức hủy diệt loài người.
"Tước Tước, bây giờ đã bảy giờ rồi, lúc đầu cậu không nên ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, tối nay tôi sẽ làm cho cậu một ít món dễ tiêu, được không?"
Giang Tước ngậm kẹo, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: "...Được."
Lời của Thẩm Tạp Chi đối với cậu hơi khó hiểu, những từ như "bảy giờ", "quá nhiều dầu mỡ", "dễ tiêu" đều cần cậu mất chút thời gian mới hiểu ra, nhưng điều đó không ngăn được Giang Tước nhanh chóng nắm bắt được từ khóa quan trọng—
Đồ ăn.
Thẩm Tạp Chi vẫn muốn cho cậu đồ ăn.
Chú quái vật nhỏ đã bị hai viên kẹo làm cho nửa tâm trí bị xoa dịu dễ dàng.
[Anh ấy còn muốn cho tớ đồ ăn, chẳng lẽ anh ấy thật sự là một trong số ít người tốt?]
[Có lẽ vậy... Anh ấy tốt hơn nhiều người khác, towsv thích anh ấy!]
[Ăn gì đây ăn gì đây ăn gì đây?]
Vì trông đợi vào đồ ăn, Giang Tước ngoan ngoãn ngồi xuống, chăm chú nhìn động tác của Thẩm Tạp Chi.
Chỉ thấy Thẩm Tạp Chi lấy ra một chiếc nồi nhỏ kỳ lạ từ trong ba lô, sau đó là hai chiếc hộp tròn và một túi thực phẩm đóng gói chân không, rồi từ túi quần lấy ra một chiếc bật lửa, thành thạo nhấn nút.
"Chách."
Ngọn lửa đột ngột bùng lên làm Giang Tước giật mình, nhắm chặt mắt vì không quen, nhưng ngay sau đó ánh sáng chói mắt đã biến mất.
Cậu thử mở mắt, chỉ thấy Thẩm Tạp Chi đứng trước mặt mình, xoay lưng về phía cậu, che chắn ánh lửa cho cậu đang ở trong bóng tối quá lâu, giọng nói nhẹ nhàng giải thích:
"Đây là bếp cồn, cần phải châm lửa để đun nóng. Đối với cậu có thể hơi chói mắt, cậu có cần bịt mắt không?"
Giang Tước lắc đầu, sau đó tò mò thò đầu ra từ sau lưng Thẩm Tạp Chi, nhìn ngọn lửa đang nhảy múa dưới đáy nồi.
Ánh lửa soi sáng một góc tối, khiến cậu lần đầu tiên cảm thấy nơi sâu trong lòng đất này không còn lạnh lẽo như trước.
"Lửa..."
Giang Tước nhẹ giọng nói.
Cậu nhớ lại cảnh núi lửa phun trào mà cậu đã nhìn thấy trước đó, tự nói với mình: "Đều màu đỏ cả, đẹp quá."
Cậu thích màu sắc rực rỡ này, hoàn toàn khác với bóng tối mà cậu thường thấy nhất.
Thẩm Tạp Chi dường như từ cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ không rõ, tay vẫn mở nắp hộp không dừng, nói: "Nếu cậu thích, sau khi ra ngoài tôi có thể đưa cậu đi xem núi lửa phun trào."
"Ra ngoài?"
Giang Tước nghiêng đầu, mượn ánh lửa nhìn Thẩm Tạp Chi: "Tôi không thể ra ngoài được, ngay dưới chân anh chính là pháp trận giam cầm tôi."
Cậu không ngại tiết lộ điều này trước mặt Thẩm Tạp Chi, dù sao phạm vi hoạt động của cậu dưới lòng đất vốn bị hạn chế, Thẩm Tạp Chi cũng sẽ dễ dàng phát hiện, cậu thà chủ động nói ra còn hơn.
Hơn nữa, cậu chỉ không thể ra khỏi lòng đất, chứ không phải không có khả năng khống chế hoàn toàn Thẩm Tạp Chi ở đây. Đây là sân nhà của cậu, từ lúc quyết định giữ Thẩm Tạp Chi lại, cậu đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Trong lúc nói chuyện, mùi thơm ngọt ngào đã lan tỏa trong không khí, Giang Tước không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa, nhìn chất lỏng đang sôi lăn tăn trong nồi, hỏi: "Đây là gì?"
Thẩm Tạp Chi cong mắt cười: "Là cháo bát bảo, có rất nhiều đậu đỏ, cậu sẽ thích."
"Thế cái này thì sao?" Giang Tước chỉ vào gói thực phẩm đóng gói chân không đang được làm nóng trên nắp nồi.
"Đây là cơm nắm cho tôi, nếu cậu muốn ăn thì lát nữa có thể thử."
Nói rồi, Thẩm Tạp Chi nhanh chóng tắt lửa. Những thứ anh mang theo phần lớn đều là thức ăn nhanh tiện lợi, dù ăn lạnh trực tiếp cũng không sao, lấy bếp cồn ra chỉ để Giang Tước ăn một ít đồ nóng.
Cháo đã nóng, Thẩm Tạp Chi chú ý thấy đôi mắt Giang Tước đỏ lên vì nhìn ánh sáng quá lâu, nên anh cũng không quan tâm đến cơm nắm của mình nửa nóng nửa lạnh nữa.
Giang Tước tiếc nuối nhìn ngọn lửa vừa tắt, chớp đôi mắt cay xè, ngoan ngoãn nhận lấy chiếc muỗng Thẩm Tạp Chi đưa cho, học theo dáng vẻ hiếm hoi của con người mà cậu từng thấy, múc một muỗng cháo từ nồi.
Cháo bát bảo ấm nóng vào miệng, Giang Tước "ưm" một tiếng, suýt chút nữa cắn vỡ chiếc muỗng mong manh.
Trong cháo bát bảo có đậu đỏ mềm dẻo, vừa vào miệng đã tan ra, bột đậu hòa quyện cùng cháo đặc sánh ngọt ngào, khi nuốt xuống nóng rẫy dường như lan khắp tứ chi, khiến trái tim vốn không biết đập của cậu cũng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Ngon quá.
Giang Tước thậm chí không kịp để xúc tu lải nhải, đây là lần đầu tiên cậu ăn được đồ nóng, suýt chút nữa không kiềm được mà rơi nước mắt.
Ngon lành, ấm áp, giống như là... giống cái gì nhỉ?
Giang Tước không tìm được từ để diễn tả, thế nên lại ăn thêm một muỗng lớn, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thẩm Tạp Chi:
"Tôi thích ăn cái này."
Thẩm Tạp Chi chưa mở cơm nắm, ngồi bên cạnh cười nhìn Giang Tước: "Thích là tốt rồi, tôi còn nhiều đồ ăn lắm, ngày mai cậu có thể thử món khác."
"Ngày mai?"
Giang Tước lặp lại lời Thẩm Tạp Chi, hỏi: "Ngày mai là khi nào?"
Thẩm Tạp Chi ngẩn ra: "Là sau mười hai giờ... Không đúng."
"Ngày mai chính là khi cậu ngủ dậy, rồi lại thấy đói, lúc đó chính là ngày mai."
Nghe Thẩm Tạp Chi miêu tả như vậy, "ngày mai" dường như là một khái niệm rất hạnh phúc.
Giang Tước vui vẻ gật đầu: "Được, vậy tôi sẽ đi ngủ ngay để đợi ngày mai."
Những chiếc xúc tu nhỏ lắc lư đầu xúc tu:
Bọn chúng đã nói mà, Thẩm Tạp Chi chắc chắn là người tốt!