Edit: Phụng
Beta: Chồn 2 tỷ
【Bầu trời dường như cũng cảm nhận được lòng thù hận của Diệp Băng Ly, mưa lớn đổ xuống, người đi đường xung quanh hét lên tránh mưa, còn Diệp Băng Ly lại như chẳng cảm thấy gì mà cúi đầu bước đi trong mưa, thậm chí còn không để ý đến Tô Mạc bên cạnh đang bối rối.
Lúc này, lòng cô còn lạnh lẽo và cô quạnh hơn cả cơn mưa đột ngột này.
"Xoạt——"
Đúng lúc đó, một chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản giới hạn toàn cầu dừng lại trước mặt hai người.
Kính xe hạ xuống, một quý bà xinh đẹp chỉ vào mái tóc tím và đôi mắt màu lưu ly của Diệp Băng Ly kêu lên:
"Trời ơi! Không phải con là con gái thất lạc của gia tộc Mộng Ngữ Băng Anh·Lí Vi, gia đình giàu nhất của chúng ta đây sao!"
Diệp Băng Ly nhíu mày, cảnh giác nhìn quý bà có đôi mắt lưu ly giống hệt mình: “tôi là con gái của các người?"
Lúc này, quý bà đã xúc động đến rơi nước mắt: "Đúng vậy! Đôi mắt lưu ly này và mái tóc tím của con chính là bằng chứng, con là Lạc Thương·Q·Mộng Ngữ Băng Anh·Lí Vi, là con của ta, là đại tiểu thư thất lạc đã lâu của gia tộc Mộng Ngữ Băng Anh·Lí Vi, là Trưởng Công Chúa Hoàng Gia Anh!"】
"...Đợi chút."
Giang Tước không nhịn được hỏi: "Diệp Băng Ly tên là gì?"
Thẩm Tạp Chi cố nén cảm giác xấu hổ trong lòng, mặt không biểu cảm đọc rõ: "Lạc Thương·Q·Mộng Ngữ Băng Anh·Lí Vi."
Giang Tước chớp chớp mắt, cậu chưa bao giờ thấy ai có cái tên kỳ lạ như vậy.
Nhưng cũng phải nói, cậu chưa gặp qua nhiều nhân loại cho lắm, có lẽ thật sự có người có tên như vậy?
Nghĩ vậy, Giang Tước im lặng, tiếp tục chờ phần sau của câu chuyện.
【Quý bà vừa nói xong, nhìn thấy Tô Mạc phía sau Diệp Băng Ly, không khỏi trợn to mắt, phấn khích hỏi: "Cổ của con có phải có một vết bớt hình cánh bướm màu đỏ không?"
Tô Mạc không ngờ lại hỏi đến mình, theo phản xạ gật đầu: “vâng, xin hỏi bà là…"
Quý bà càng kích động hơn: "Con chính là nhị tiểu thư thất lạc của gia tộc Tử Yên - gia tộc giàu thứ hai thế giới, hoàng gia Anh, là Mạc Ngữ·Điệp Mộng Lưu Ly·Tử Yên!"
"Ba công chúa của hoàng gia Anh mất tích mười tám năm trước, lần lượt là gia tộc Mộng Ngữ Băng Anh·Lí Vi, gia tộc Tử Yên và gia tộc Vận Âm, tức là con cái của ba gia tộc giàu nhất thế giới. Từ sau khi các con mất tích, hoàng gia đã tìm kiếm khắp thế giới, đáng tiếc vẫn không có kết quả gì, không ngờ hôm nay lại tìm được hai đứa cùng một lúc, đúng là ý trời mà."
Quý bà vừa nói vừa ra lệnh tài xế mở cửa xe, kéo hai người lên xe, quan tâm hỏi: "Hai đứa sao lại đứng đây dầm mưa?"
Lạc Thương cụp mắt không nói, vẫn là Mạc Ngữ thở dài, kể lại chuyện Anh Thiển hãm hại Lạc Thương, cùng với việc bị Phong phản bội.
Quý bà càng nghe càng tức giận, lập tức muốn lấy điện thoại ra gọi: "Chỉ là gia tộc Anh đứng thứ hai mươi và gia tộc Sở đứng thứ sáu mươi mốt thế giới, lại dám bắt nạt con cái của gia tộc Mộng Ngữ Băng Anh·Lí Vi giàu nhất thế giới của chúng ta, ta sẽ khiến cho hai gia tộc đó phá sản, để hai người kia đích thân xin lỗi con!"
Lạc Thương đưa tay ngăn hành động của quý bà.
Trong mắt cô không còn sự vui vẻ và ngây thơ, thay vào đó là sự lạnh lùng và vô tình: "Không cần phiền bà... mẹ."
Lạc Thương lạnh nhạt nói: "Con muốn quay về hoàng gia Anh, tiếp nhận huấn luyện sát thủ, trở thành sát thủ số một thế giới, tự mình quay lại trả thù hai kẻ cặn bã đó."】
Khi Thẩm Tạp Chi chuẩn bị lật sang trang tiếp theo để đọc tiếp, đột nhiên cảm giác có gì đó siết chặt ở eo.
Giọng anh lập tức dừng lại, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Giang Tước không biết đã ngủ từ lúc nào, một chiếc xúc tu nhỏ trong giấc ngủ nghịch ngợm chui ra, mơ màng cuốn lấy eo của anh.
Thiếu niên với làn da trắng bệch đang co mình trong túi ngủ, mắt nhắm chặt.
Khi không thấy đôi mắt đen thuần túy nhưng vô cảm ấy, Giang Tước lại giống như một thiếu niên loài người bình thường hơn, chỉ có điều chiếc xúc tu đang quấn quanh eo Thẩm Tạp Chi có hơi đáng sợ, lại đang không ngừng kéo anh nghiêng về phía túi ngủ.
Đây hoàn toàn là hành động vô thức của Giang Tước khi ngủ, Thẩm Tạp Chi cảm thấy tim mình như bị khều nhẹ, không nhịn được lại đưa tay lên xoa mái tóc đen của Giang Tước, tranh thủ lúc cậu ngoan ngoãn đang ngủ mà vuốt ve thêm mấy cái.
"Ưm..."
Giang Tước khẽ nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng, như chú mèo nhỏ cọ mặt vào tay Thẩm Tạp Chi, thỏa mãn tiếp tục ngủ.
Bữa ăn ngon, túi ngủ ấm áp, câu chuyện trước khi ngủ nhẹ nhàng, tiếng tim đập đều đặn của người bên cạnh cùng sự đồng hành kiên nhẫn, đây là cảm giác an toàn mà Giang Tước chưa từng có suốt mười tám năm qua, khiến cậu không thể chống lại cơn buồn ngủ chưa từng trải qua, ngủ rất say.
Cảm giác mềm mại từ má khiến Thẩm Tạp Chi sững lại, sau đó đỏ bừng tai, vội vàng rụt tay cất quyển sách rồi lui về túi ngủ của mình.
Chiếc xúc tu nhỏ vẫn bám lấy anh không buông, Thẩm Tạp Chi thử mấy lần cũng không thể thoát khỏi chiếc xúc tu dính chặt như bạch tuộc, chỉ đành bất lực kéo theo một đoạn xúc tu, nằm xuống túi ngủ với tư thế khó xử vô cùng.
Khi anh chui vào túi ngủ, chiếc xúc tu nhỏ đang mơ màng càng được đà, từ eo quấn dần đến tận đùi, khiến Thẩm Tạp Chi khẽ co rúm người lại. Chiếc xúc tu nhỏ dường như nhận ra mình đi nhầm hướng, liền vòng qua chân Thẩm Tạp Chi rồi quay lại, vui vẻ áp lên má anh.
Mặc dù bản thể đã nhiều lần nhắc nhở phải cảnh giác với con người đáng nghi này, nhưng cảm giác thích từ tận đáy lòng không thể che giấu được, chiếc xúc tu nhỏ vui vẻ cọ cọ Thẩm Tạp Chi để bày tỏ sự yêu thích, như con trăn đang vòng quanh con mồi, hài lòng quấn chặt Thẩm Tạp Chi, hoàn toàn phớt lờ việc người bị quấn đang run rẩy bất thường.
Người tốt, thích.
Chiếc xúc tu nhỏ ngủ say trong niềm vui, chỉ còn lại Thẩm Tạp Chi trong túi ngủ với đôi tai đỏ ửng, khẽ run lên thở ra một hơi.
... Kiểu quấn quýt không nặng không nhẹ thế này, lại còn cọ cọ thắt chặt, với anh có phần hơi quá kích thích.
Đối phương lại hoàn toàn vô ý, Thẩm Tạp Chi thậm chí cảm thấy dù mình chỉ thở mạnh hơn chút thôi cũng giống như có ý đồ xấu với Giang Tước vậy.
May mắn là xúc tu chỉ chuyển động một lúc rồi cùng với bản thể chìm vào giấc ngủ, chỉ còn những chiếc giác hút tròn màu trắng vẫn như đang thở mà khép mở, khiến anh không đến mức không chịu nổi mà phải kêu thành tiếng.
Thẩm Tạp Chi vốn luôn điềm tĩnh, tự chủ, không gần sắc đẹp, vậy mà chỉ vì một chiếc xúc tu vô ý cọ cọ mà mất ngủ cả đêm, chuyện này mà lan ra, e rằng không ít quý tộc kinh thành vẫn luôn cho rằng Thẩm Tạp Chi hoặc là lãnh cảm hoặc là có vấn đề sẽ phải kinh ngạc đến rớt cằm.
Nhưng sự thật là Thẩm Tạp Chi hoàn toàn tỉnh táo, thậm chí còn không dám đẩy xúc tu ra, sợ làm Giang Tước khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ bị đánh thức, chỉ có thể cắn môi chịu đựng sự trêu đùa từ xúc tu.
Anh khẽ cười khổ.
Thật là muốn lấy mạng anh mà.