Edit: Phụng
Beta: Manerylin
Nước mắt căn bản không thể ngừng lại.
Điều này thật sự không đúng. Con người rất nguy hiểm, cậu không nên khóc trước mặt người lạ đột nhiên xuất hiện này, cũng không nên gọi anh ta là anh.
Trong lòng Giang Tước đột nhiên dâng lên sự cảnh giác, cố gắng ngăn lại những giọt nước mắt vô cớ, và sự cảnh giác đó đạt đỉnh điểm khi đối phương cố gắng đưa tay lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt cậu.
"Vút—"
Những xúc tu vốn đã ở tư thế chuẩn bị tấn công phía sau không cho người lạ này cơ hội chạm vào bản thể của cậu, chúng như những con rắn bị chọc giận, quấn quanh cánh tay đối phương, mạnh mẽ cuốn lấy "con mồi".
Một xúc tu lớn nhất thậm chí còn quấn từ eo thon của người đàn ông lên tận cổ mỏng manh, đe dọa chạm vào yết hầu của anh ta.
Người đàn ông thậm chí chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị xúc tu cuốn chặt, treo lơ lửng giữa không trung.
Những xúc tu màu đen như đang bóp chặt con mồi, bám chặt lấy cơ thể người đàn ông, liên tục co rút, những chiếc giác hút nhỏ trắng xóa thỉnh thoảng cọ qua quần áo anh ta, truyền đến bản thể của Giang Tước cảm giác kỳ lạ.
Giang Tước dùng mu bàn tay tự lau nước mắt, cố nén những cảm xúc khác lạ trong lòng, đứng lên từ từ tiến lại gần "vị khách không mời", đồng thời không quên lén tách ra một xúc tu nhỏ, cẩn thận che đậy kỹ góc nhỏ nơi giấu những xúc tu bị héo và cuốn sách của mình.
"Ngươi là ai?"
Cậu điều khiển xúc tu ép người đàn ông xuống, giữ anh ta ở tư thế nửa quỳ, từ trên cao hỏi.
Người đàn ông bị xúc tu của hắn kìm chặt không hề giống như ấn tượng cố hữu của hắn về con người—hoảng loạn hét lên hoặc van xin—mà khi xúc tu của hắn quấn lấy, tai của anh ta hơi ửng đỏ, hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi mở miệng:
"Tôi tên là Thẩm Tạp Chi, trong lúc bị truy sát vô tình xông vào đây, tôi không có ác ý."
"Thẩm, Tạp, Chi."
Giang Tước bắt chước phát âm mà Thẩm Tạp Chi vừa nói, học theo giọng điệu của anh ta:
"Ta là Giang Tước."
Theo kế hoạch ban đầu của cậu, đáng lẽ cậu phải dùng xúc tu mạnh mẽ của mình bẻ gãy cái đầu dễ vỡ của con người này rồi ném qua một bên, nhưng do cảm giác kỳ lạ nơi ngực vừa rồi, Giang Tước quyết định nói chuyện thêm với con người này một chút.
Con người rất xảo quyệt, rất xấu xa, có khi trên người kẻ này lại có thứ gì đó ảnh hưởng đến trái tim của cậu, cậu muốn tìm nguyên nhân trước rồi mới giết.
Giang Tước ngồi xuống, chống cằm, nhìn thẳng vào Thẩm Tạp Chi, cẩn thận quan sát diện mạo anh ta.
Không thể phủ nhận rằng Thẩm Tạp Chi rất đẹp, dù giờ đây anh ta đang quỳ gối trong tình trạng thảm hại, nhưng vẻ mặt anh tuấn cùng đôi mắt sắc bén vẫn không thể che giấu.
Giang Tước không có khái niệm về "xấu đẹp", cậu chỉ thấy Thẩm Tạp Chi thuận mắt, từ vóc dáng đến khuôn mặt đều thuận mắt, thậm chí cậu còn cảm thấy dáng vẻ của đối phương khi bị xúc tu quấn lấy bất ngờ rất đẹp.
Điều này không nghi ngờ gì càng khiến Giang Tước thêm cảnh giác.
Cậu ghét loài người nhất, sao có thể thấy một con người thuận mắt? Nhất định là do trên người kẻ này có điều gì đó kỳ quái.
Khi Giang Tước chuẩn bị học theo dáng vẻ con người cậu từng thấy để thẩm vấn Thẩm Tạp Chi, người đàn ông đang quỳ dưới đất đột nhiên lên tiếng.
"Tôi thực sự không có ác ý, xin hỏi cậu có thể thả tôi ra trước không?"
"Không thể."
Giang Tước trả lời rất nhanh.
Hắn lại ghé sát hơn chút nữa, mũi gần như chạm vào mũi Thẩm Tạp Chi, cố ý dọa dẫm:
"Con người rất nguy hiểm, nên ngươi phải chết thôi."
Câu nói của hắn không đầu không đuôi, người bình thường chắc chắn sẽ không hiểu hắn đang nói gì, nhưng đối phương lại tự nhiên đáp lại.
"Tôi không nguy hiểm, tôi cũng bị con người đẩy vào đây, trên người tôi ngoài ba lô ra chẳng có gì cả."
"Tước Tước đừng tin, chắc chắn là lừa gạt rồi, con người giỏi nói dối nhất đấy."
"Giết trước đã đi, tớ muốn quay về đọc lại tiểu thuyết."
"Vậy tại sao cuốn sách đó lại không có phần tiếp theo chứ QAQ."
Những xúc tu quấn quanh Thẩm Tạp Chi sợ Giang Tước bị lừa, phát ra tiếng xì xào, hoàn toàn không để ý rằng Thẩm Tạp Chi – người lẽ ra không thể nghe thấy chúng nói chuyện – đã có chút thay đổi trong ánh mắt, sau đó anh tiếp tục nói:
"À đúng rồi, lúc nãy khi tôi rơi xuống, tôi vô tình làm mất một cuốn sách, cậu có thấy không?"
Sách?
Giang Tước lập tức bắt được từ khóa, cảnh giác hỏi:
"Cuốn sách trông thế nào?"
Thẩm Tạp Chi làm vẻ như đang hồi tưởng:
"Đó là một cuốn sách có bìa màu hồng, trang trí nhiều cánh hoa hồng, trên đó có viết "Tam Công Chúa Báo Thù VS Tam Hoàng Tử Lạnh Lùng". Xin hỏi cậu có nhìn thấy không?"
Giang Tước lại lén thả xuống một xúc tu, dùng hai xúc tu ôm chặt cuốn sách của mình, càng cảnh giác hơn:
"Ngươi tìm cuốn sách đó làm gì?"
Dù cuốn sách này trước đây là của ai, nhưng một khi nó rơi vào đây, lại bị hắn nhặt được, thì nó là của cậu, không ai có thể lấy đi.
"Đó là cuốn sách tôi viết, nếu cậu muốn giết tôi, vậy tôi muốn mang theo tác phẩm của mình chết cùng, có lẽ là một yêu cầu hợp lý nhỉ?"
Giang Tước ngớ người.
Dù không biết sai ở đâu, nhưng chỉ nghĩ đến việc cuốn tiểu thuyết mà mình vừa đọc, với bìa hồng và những chữ hoa lấp lánh, là do người đàn ông cao ít nhất một mét tám, dáng người cân đối, cơ bắp săn chắc và mạnh mẽ trước mặt viết, cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
"...Ngươi viết à?" Cậu mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng mình.
"Ừ, tôi viết đó."
Thẩm Tạp Chi gật đầu như điều hiển nhiên: "Trên bìa sách chắc chắn cũng có ghi tên tôi, nếu không tin cậu có thể kiểm tra."
Nghe vậy, Giang Tước lập tức rút cuốn tiểu thuyết từ góc khuất ra, trước mặt Thẩm Tạp Chi cẩn thận nhìn lại bìa sách, cuối cùng tìm thấy bốn chữ "Thẩm Tạp Chi viết" ở góc nhỏ nhất phía dưới bìa.
Giang Tước im lặng.
Hắn ước lượng một chút về mức độ nguy hiểm của Thẩm Tạp Chi.
Xoẹt một cái, Giang Tước lập tức thả toàn bộ sáu xúc tu ra.
Mất đi sự kìm kẹp của xúc tu, Thẩm Tạp Chi vì mất thăng bằng mà ngã nhào xuống đất, may mắn anh có đeo ba lô lớn sau lưng nên khi ngã có chút đệm, nhanh chóng đứng dậy, dù bị ngã nhưng anh cũng không tỏ ra tức giận, nhẹ nhàng nói với Giang Tước:
"Đúng vậy, chính là cuốn sách này, xin hỏi cậu có thể trả lại cho tôi không?"
"Không thể." Giang Tước lập tức ôm chặt cuốn sách vào lòng.
Những xúc tu xung quanh lại đe dọa, chĩa vào eo sau của người đàn ông, như muốn hù dọa, ngón tay mảnh khảnh và lạnh giá của thiếu niên chạm nhẹ vào vai Thẩm Tạp Chi:
"Ta đổi ý rồi, nếu ngươi có thể kể cho ta chuyện xảy ra tiếp theo trong cuốn sách này, ta có thể cân nhắc cho ngươi sống thêm một lúc."
"Nghe xong phần tiếp theo sẽ giết anh ta, tớ là kẻ báo thù vô cảm."
"Tiểu Tước, ngầu."
Những xúc tu nhỏ nhẹ nhàng nói hộ Giang Tước điều mà cậu chưa nói ra.
Thực ra bình thường Giang Tước sẽ tự mở miệng lải nhải tự khen mình, nhưng giờ đây trước mặt Thẩm Tạp Chi, Giang Tước không muốn làm điều đó trước mặt anh, việc này để cho những xúc tu – thứ mà Thẩm Tạp Chi không thể nghe thấy – làm thay.
Giang Tước cảm thấy đáy mắt của Thẩm Tạp Chi dường như thoáng hiện một nét cười không dễ thấy, nhưng ngay sau đó lại biến thành ánh mắt ôn hòa, vô hại:
"Cảm ơn cậu rất nhiều, tôi biết phần tiếp theo của cuốn sách này, chỉ là tôi đã bị người thân phản bội, bị mọi người xa lánh, trong lúc trốn tránh bị truy sát không may rơi vào đây, giờ tôi rất mệt, có lẽ cần nghỉ ngơi một chút rồi mới có thể kể cho cậu câu chuyện phía sau."
Giang Tước bắt được từ khóa một cách chính xác.
"Bị phản bội? Anh ta cũng bị phản bội sao?"
"Anh ta cũng thảm nhỉ."
"Anh ta còn biết viết sách, có thể để anh ta ở lại thêm một chút được không?"
Những xúc tu vốn đang nắm giữ điểm yếu của Thẩm Tạp Chi giờ đây đã bắt đầu rối rắm tự thắt lại với nhau, dù vẻ mặt Giang Tước vẫn lạnh lùng, không có ý định tha cho Thẩm Tạp Chi.
Hắn không phải là mấy cái xúc tu trẻ con kia, dễ dàng bị mua chuộc chỉ bởi một cuốn tiểu thuyết.
Đúng lúc này, xúc tu lớn nhất cũng là xúc tu đầu tiên quấn lấy Thẩm Tạp Chi bỗng lên tiếng:
"Khoan đã! Đây chẳng phải là Tô Mạc sao? Người ở bên Diệp Băng Ly, chính là Tô Mạc đó."
Giang Tước: ...!
Những xúc tu nhỏ líu ríu:
"Đúng rồi! Chính là Tô Mạc định mệnh của Diệp Băng Ly!"
"Chúng ta nghe xong phần tiếp theo rồi giữ anh ta lại thêm một chút đi, tớ muốn trò chuyện với người khác."
"Tớ thích anh ta, anh ta đẹp trai lắm, Tước Tước, chúng ta giữ anh ta lại nhé?"
Mặc dù Giang Tước không muốn thừa nhận, ý thức trong xúc tu đều là do cậu tự chia ra để nói chuyện cùng, nên ý nghĩ của xúc tu cũng chính là ý nghĩ của cậu.
Từ góc độ y học, điều này gọi là rối loạn nhân cách, nhưng Giang Tước không biết. Lời của mấy xúc tu đúng với ý muốn của cậu, cậu lại thả xúc tu ra, ngồi xuống trước mặt Thẩm Tạp Chi nói:
"Ta đồng ý."
Hắn không có ý thức về việc giữ khoảng cách an toàn với người khác, ngồi rất gần, khi Thẩm Tạp Chi vì hắn đột nhiên đến gần mà ngây ra, cậu lại tự nhiên nói tiếp:
"Vậy ngươi phải nhanh chóng nghỉ ngơi, ta muốn nghe phần tiếp theo của câu chuyện."
Người bình thường có lẽ sẽ coi một Giang Tước đầy bất ngờ như vậy là một kẻ thần kinh, nhưng Thẩm Tạp Chi lại bình thản mỉm cười rất dịu dàng, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài của mình, dịu dàng và vô hại:
"Được thôi, xin hỏi tôi có thể ngồi xuống ăn chút gì đó trước không?"
Để tìm đến nơi này, anh đã chạy suốt ba ngày, lại một mình leo xuống vách đá vào vực sâu, vì công việc tiếp theo, dù có phấn khích vì gặp lại Giang Tước, anh cũng cần ăn để bổ sung thể lực.
Ăn cơm? Cơm có gì ngon? Ăn vào chỉ thấy khó chịu.
Giang Tước kỳ quái nhìn Thẩm Tạp Chi một cái, tiện tay dùng xúc tu cuốn lên cục oán khí từ mấy ngày trước hắn chưa đụng đến, trực tiếp đưa cái thứ đen nhánh, dính dấp đó đến trước mặt Thẩm Tạp Chi.
"Đây, đồ ăn, cho ngươi."
Xúc tu to lớn cuốn lấy vật đen dính, khó xác định kia, con quái vật không phải con người xinh đẹp ấy nhìn anh một cách hiển nhiên, rõ ràng nghĩ rằng thứ cuộn trong xúc tu là "thức ăn".
Nhưng đây hoàn toàn không phải là thứ con người nên ăn.
Thẩm Tạp Chi cúi mắt, giấu đi nét xót xa không nên xuất hiện vào lúc này trong ánh mắt, rồi hạ chiếc balo cắm trại lớn xuống.
Balo chạm đất, anh thậm chí còn chưa kịp kéo khóa, mà trực tiếp từ túi bên cạnh rút ra một thanh sô cô la, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta không ăn thứ đó."
Anh tự nhiên kéo Giang Tước vào cùng ăn, xé mở bao bì thanh sô cô la, hương thơm của sô cô la sữa tràn ngập, khiến Giang Tước đang cuộn lấy oán khí dính đặc mờ mịt ngồi xuống tại chỗ.
Đây là gì? Sao cũng là màu đen mà thứ này lại có mùi thơm như vậy?
"Rắc."
Là tiếng sô cô la bị bẻ ra, Giang Tước nghe thấy Thẩm Tạp Chi nói với mình:
"Giang Tước, sau này chúng ta sẽ không ăn cái đó nữa, thử sô cô la đi, chắc cậu sẽ thích vị ngọt."
Sô... cô... la.
Trong đầu Giang Tước hiện lên hình ảnh một đêm mưa, người đàn ông mặt không cảm xúc bỏ quá liều thuốc ngủ vào cốc sô cô la nóng, khiến vợ mình không bao giờ tỉnh lại. Đang lúc suy nghĩ "sô cô la" và "sô cô la nóng" có gì khác nhau, cơ thể đói khát từ lâu của hắn đã phản ứng dưới sự cám dỗ của mùi hương.
Hắn "a um" một tiếng cắn lấy thanh sô cô la trên tay Thẩm Tạp Chi, cùng với ngón tay của đối phương.
Hương vị sô cô la đậm đặc nổ tung trên vị giác, đó là loại chất béo thay thế ca cao, rẻ tiền nhưng đủ ngọt, Giang Tước chưa bao giờ nếm trải hương vị này.
Không có mùi vị kỳ lạ, cũng không chua hay đắng.
Giang Tước ngây người.
Khung cảnh trước mắt dần trở nên mờ nhòa, đến khi nước mắt không kìm nén được rơi xuống má, Giang Tước mới muộn màng nhận ra mình lại đang khóc.
"Đừng, đừng khóc mà..."
Thẩm Tạp Chi hoàn toàn không ngờ Giang Tước lại phản ứng như vậy, bất ngờ đến mức lúng túng, vội vàng giúp hắn lau nước mắt.
Dù sớm biết Giang Tước đã phải sống trong bóng tối dưới lòng đất suốt mười tám năm qua, nhưng khi tận mắt thấy đứa trẻ xinh đẹp trước mặt rơi nước mắt vì nửa thanh sô cô la, Thẩm Tạp Chi không khỏi cảm thấy lòng mình xót xa trào dâng.
Anh tiện tay lau đi lớp dính trên tay mình, nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Tước, khẽ khàng ôm lấy quái vật nhỏ có xúc tu.
"Đừng khóc... đừng khóc, còn nhiều lắm, cậu có thể từ từ ăn."
Vòng tay của Thẩm Tạp Chi ấm áp, sô cô la thì ngọt ngào, Giang Tước tạm thời quên đi sự nguy hiểm của con người, để mặc cho Thẩm Tạp Chi ôm mình. Rõ ràng đây là một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác chua xót quen thuộc không rõ tên.
Cảm giác này có lẽ gọi là "gặp lại sau bao ngày xa cách", nhưng Giang Tước không biết từ này tồn tại, cậu ngạc nhiên khi nhận ra mình muốn đưa tay lên để ôm lại Thẩm Tạp Chi.
Thực ra, nếu Giang Tước có chút kiến thức về cuộc sống, cậu sẽ nhận ra lỗ hổng trong lời nói của Thẩm Tạp Chi. Không có người bình thường nào lại mang theo một chiếc balo to như vậy khi đang chạy trốn, cũng không ai cố ý chạy vào vùng hoang vu, nhưng cậu không biết, chỉ tự hỏi tại sao mình lại trở nên kỳ lạ như vậy sau khi gặp Thẩm Tạp Chi.
Vì đang được Thẩm Tạp Chi ôm, Giang Tước không nhìn thấy ánh mắt đầy đau lòng gần như có thể hóa thành thực thể của đối phương. Nhưng dù có nhìn thấy, cậu cũng không hiểu được loại cảm xúc này, chỉ nghĩ rằng Thẩm Tạp Chi thật kỳ lạ.
Thẩm Tạp Chi đương nhiên hiểu điều này, anh lặng lẽ thở dài một tiếng.
Anh không nói dối, anh thực sự đã vô tình lạc vào đây khi bị người thân phản bội, chỉ là chuyện của kiếp trước mà thôi.
Đời trước, thiên tai tận thế, anh cũng đã gặp Giang Tước, nhưng lúc đó Giang Tước đã rất yếu, hoàn toàn không như bây giờ còn có thể hoạt bát, thậm chí có sức để đe dọa anh, Giang Tước cũng không sống qua năm thứ hai của tận thế.
Nhưng không sao, anh đã quay lại, quay lại trước khi mọi chuyện bắt đầu.
Lần này, anh có đủ sự chuẩn bị, để bảo vệ Giang Tước trưởng thành từ từ.