Edit: Phụng
Beta: Manerylin
Giang Tước mơ hồ ôm cuốn sách, trở về góc nhỏ của mình, học theo dáng vẻ của con người cẩn thận lật mở từng trang sách "Tam Công Chúa Báo Thù VS Tam Hoàng Tử Lạnh Lùng":
【Chương 1: Học Sinh Chuyển Trường
"Băng Ly, tỉnh dậy, vào học rồi."
Diệp Băng Ly mở mắt, chỉ thấy bạn thân Tô Mạc đang lắc cánh tay cô, gương mặt lộ vẻ "biết ngay mà".
"Tối qua cậu lại thức khuya chơi game nữa phải không?"
Diệp Băng Ly ngượng ngùng gật đầu, mái tóc dài màu tím của cô theo đó buông xuống, khuôn mặt mệt mỏi và đôi mắt lấp lánh như thủy tinh càng làm cô thêm phần tuyệt mỹ. Xung quanh các bạn học đều khựng lại, không nhịn được mà lén lút ngắm nhìn cô.
Tô Mạc cong đôi mắt nai xinh đẹp, bĩu môi đáng yêu nói: "Chiều nay cậu còn phải đi hẹn hò với Phong mà, lôi thôi như thế này sao được, lát nữa để tớ trang điểm cho cậu nhé."
Diệp Băng Ly nghe vậy mới nhớ đến bạn trai của mình, cũng là nam thần được công nhận của học viện Thánh Lai Tư - Sở Phong. Mấy hôm trước bọn họ đã hẹn sẽ cùng nhau đi đến khu vui chơi điện tử, cô liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Phong cũng đang chống cằm nhìn cô cười.
Ánh nắng vàng xuyên qua mái tóc anh, tỏa ra ánh sáng nâu sẫm, nụ cười của anh khiến các nữ sinh xung quanh hét lên.
"Trời ơi, nam thần cười thật sự quá dịu dàng!"
"Hu hu hu, quả nhiên nam thần và nữ thần Diệp của tôi là hợp nhất! Họ ngọt ngào quá đi mất!"
"Diệp Băng Ly là đại tiểu thư nhà họ Diệp, gia tộc giàu thứ bảy trên thế giới! Còn Sở Phong là hoàng tử của gia tộc giàu thứ sáu mươi mốt! Họ thật sự quá xứng đôi!"
Giọng nói của Sở Phong dịu dàng: "Băng Ly, lần sau đừng thức khuya như vậy nữa, không tốt cho sức khỏe đâu."
Diệp Băng Ly tinh nghịch lè lưỡi, chưa kịp nói gì thì đã bị tiếng giày cao gót "cộp cộp cộp" của cô giáo làm gián đoạn.
Cô giáo tóc xoăn đẩy cửa bước vào, cười nói với cả lớp:
"Chào các em, học kỳ mới này, lớp 10A của chúng ta ở học viện Thánh Lai Tư có một bạn học sinh chuyển trường mới, hãy cùng chào đón bạn ấy nào!"
Nói xong, cô giáo bước sang một bên, để lộ người đang đứng ở cửa.
Cô có mái tóc dài màu hồng nhạt như hoa anh đào, đôi mắt ngây thơ và vô tội dưới lớp mái bằng, đôi môi mềm mại như hoa anh đào mới nở. Cô mặc váy ren nhỏ màu hồng trắng xen kẽ, đi đôi giày da đen xinh đẹp, từng bước tiến lên bục giảng, viết hai chữ "Anh Thiển" lên bảng rồi nói:
"Chào mọi người, mình là Anh Thiển, nhị tiểu thư của gia tộc Anh, gia tộc giàu thứ hai mươi trên thế giới, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn."
Lời vừa dứt, cả lớp đã nổ tung.
"Trời ơi! Là nhị tiểu thư của gia tộc Anh giàu thứ hai mươi! Cô ấy còn đẹp hơn cả Băng Ly!"
"Hoa khôi học kỳ tới chắc chắn là Anh Thiển rồi!"
"Anh Thiển và Sở Phong cũng rất xứng đôi!"】
"Ừm...? Giàu thứ hai mươi thế giới?"
"Con người thật kỳ lạ."
"Thật kỳ lạ."
"Kỳ lạ."
Giang Tước và những chiếc xúc tu cùng phát ra âm thanh nghi hoặc.
Tại sao những con người được viết trong cuốn sách này lại hoàn toàn khác với những con người mà cậu từng thấy?
Cậu chỉ từng thấy những đứa trẻ vì học hành mà thâm quầng mắt, cầm bảng điểm rồi cuồng loạn nhảy lầu hoặc treo cổ, chưa bao giờ biết rằng trường học còn có hoàng tử công chúa hay những lời giới thiệu kỳ lạ như "giàu thứ hai mươi thế giới" này từ đâu mà ra. Cậu chỉ có thể mang theo tâm trạng đầy nghi hoặc mà tiếp tục đọc tiếp.
【……
"Bạn Anh Thiển, em tìm một chỗ trống ngồi xuống nhé, chúng ta sắp vào học rồi."
Anh Thiển mỉm cười ngọt ngào, ngoan ngoãn gật đầu, bước xuống bục giảng một cách chính xác, không sai lệch chút nào, đến chỗ Sở Phong:
"Bạn ơi, xin chào, cho mình hỏi mình có thể ngồi cạnh bạn được không?"】
"Anh Thiển thích Sở Phong, cô ấy muốn xen vào cướp người yêu."
Giang Tước chắc chắn nhận định, sau khi đã chứng kiến vô số tình tiết tương tự ở loài người.
Tiếp theo Diệp Băng Ly chắc chắn sẽ đứng ra thay mặt Sở Phong từ chối, rồi cả hai sẽ bắt đầu cãi nhau...
【Chưa kịp để Sở Phong trả lời, bạn ngồi cùng bàn với anh đã đỏ mặt, vội vàng thu dọn gọn gàng bàn học của mình, cúi người nói:
"Mời, mời bạn ngồi!"
Công chúa Anh Thiển lại đồng ý ngồi cạnh cậu, cậu thực sự quá vinh hạnh rồi!
Anh Thiển mỉm cười dịu dàng rồi ngồi xuống.
Phía trước, Diệp Băng Ly thấy tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt, không nói gì chỉ khẽ nhíu mày.
Tô Mạc lo lắng kéo tay áo cô, nhỏ giọng nói: "Băng Ly, Sở Phong không phải người như vậy đâu, cậu yên tâm nhé."
Diệp Băng Ly nhìn Sở Phong cười dịu dàng với Anh Thiển, trong lòng dâng lên một chút bất an, nhưng vẫn mỉm cười theo lời Tô Mạc: "Không sao đâu, tớ tin Phong."】
???
Tin cái gì chứ?
"Anh Thiển là người xấu! Cậu tin cái gì cơ chứ!"
Chiếc xúc tu gần cuốn sách nhất không nhịn được lắc lư, như muốn trực tiếp chui vào sách mà đánh thức Diệp Băng Ly, những xúc tu khác cũng phụ họa theo:
"Chắc chắn cô ta muốn hãm hại Diệp Băng Ly, tớ thấy nhiều người loài người cũng làm thế lắm."
"Sở Phong sẽ không rời bỏ Diệp Băng Ly chứ QAQ"
"Thích Tô Mạc quá, tớ chưa từng thấy ai như người này cả!"
Các xúc tu cùng nhau bàn luận về tình tiết, Giang Tước dựa lưng vào tường mà thấy đau lưng, cậu điều chỉnh lại tư thế, dùng hai xúc tu lót đỡ phía sau lưng rồi tiếp tục lật trang.
Chả trách loài người thích đọc sách, tình tiết trong sách còn thú vị hơn cả con người thật.
Câu chuyện tiếp theo diễn biến rất nhanh, thoáng cái ba ngày đã trôi qua, nhìn thấy mối quan hệ giữa Anh Thiển và Sở Phong ngày càng tốt đẹp, Giang Tước tức giận nắm chặt tay, xúc tu phía sau càng không ngừng vung vẩy, chỉ mong chui vào trong sách để cho cả Anh Thiển và Sở Phong mỗi người một cái tát.
Cô ta là kẻ thứ ba phá hoại mà! Làm sao Diệp Băng Ly lại ngu ngốc như vậy, đến mức này còn không nhìn ra chứ?
Cuối cùng, khi Giang Tước sắp không nhịn nổi nữa, Anh Thiển hẹn gặp Diệp Băng Ly ở khu vườn nhỏ.
Những xúc tu gần như xoắn thành bím tóc:
"Đừng đi!! Chắc chắn là bẫy đấy!"
Nhưng Diệp Băng Ly vẫn đi.
【……Trong khu vườn, những bông hoa hồng đỏ thẫm đang nở rộ, phía sau bụi cây khó thấy bóng người.
Diệp Băng Ly ngơ ngác nhìn Anh Thiển yếu ớt nằm trên mặt đất, bên cạnh là Tô Mạc vì lo lắng mà đi theo cũng sững sờ, dường như không thể ngờ được cô gái lúc nãy còn ngấn nước mắt đáng thương nói rằng "Mình không muốn xen vào mối quan hệ giữa bạn và anh Sở" lại bất ngờ ngã xuống đất như vậy.
Anh Thiển ôm ngực nói:
"Chị Băng Ly, việc mạo muội tiếp cận anh Sở Phong là lỗi của em, em không biết anh ấy là bạn trai của chị, sau này em sẽ không tiếp cận Sở Phong nữa, xin chị đừng bắt nạt em nữa."
"Từ nhỏ em đã mắc bệnh tim, ngực em đau quá."
Cô ấy bị hãm hại rồi.
Ngay khi Diệp Băng Ly nhận ra điều này thì một tiếng quát giận dữ vang lên từ phía sau.
"Diệp Băng Ly! Cậu đang làm gì vậy?"
Diệp Băng Ly ngây người quay đầu lại, chỉ thấy Sở Phong đáng lẽ đang ở câu lạc bộ lại không biết vì sao xuất hiện phía sau mình. Chàng nam thần dịu dàng và rạng rỡ bấy giờ đầy giận dữ.
Anh nhanh chóng tiến lên phía trước, quỳ xuống đỡ Anh Thiển với khuôn mặt trắng bệch, chất vấn: "Cậu sao có thể ác độc như vậy? Thiển Thiển không biết gì cả, sao cậu lại ra tay làm hại người khác?!?"
Diệp Băng Ly không thể tin nổi nhìn Sở Phong: "Cậu tin cô ấy, mà không tin tôi?"
Sở Phong cười lạnh: "Tôi chỉ tin vào những gì tôi thấy!"
"Anh Thiển là nhị tiểu thư của gia tộc Anh, gia tộc giàu thứ hai mươi trên thế giới, cô ấy cần gì phải vu khống cậu chứ?"
Trong lòng Diệp Băng Ly cảm thấy lạnh lẽo, cô nhìn Anh Thiển đang giả vờ yếu đuối và Sở Phong đang giận dữ, đột nhiên cảm thấy sự "tin tưởng" của mình thật là nực cười.
Tô Mạc tức giận lao lên định đánh người, nhưng bị Diệp Băng Ly giữ lại.
"Sở Phong, tôi hỏi anh lần nữa, anh chọn tin tưởng Anh Thiển, phải không?"
Nhìn vào ánh mắt thất vọng và đau khổ của Diệp Băng Ly, trái tim Sở Phong chợt nhói lên, nhưng anh chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã nghe thấy giọng nói ủy khuất, hiểu chuyện của Anh Thiển trong lòng:
"Xin lỗi, anh Phong, tất cả đều là lỗi của em, anh đừng cãi nhau với chị Băng Ly, Thiển Thiển không sao đâu, bệnh tim của em là bệnh cũ từ lâu rồi."
Ngọn lửa giận vốn đã bị ánh mắt lạnh lùng của Diệp Băng Ly dập tắt, vì lời nói của Anh Thiển mà một lần nữa bùng lên, Sở Phong kiên quyết nói:
"Tôi tin Anh Thiển! Diệp Băng Ly, quen cậu lâu như vậy, tôi không ngờ cậu là người phụ nữ ghen tuông như thế!"】
"Tôi đã nói rồi mà, Anh Thiển chẳng có ý tốt."
Giang Tước lẩm bẩm.
Cậu đã thấy quá nhiều tình tiết tương tự trong oán khí, mà cuốn sách này cũng sắp hết rồi, đoán rằng tiếp theo chắc là Diệp Băng Ly đau lòng rời đi, Sở Phong và Anh Thiển ở bên nhau. Ban đầu cậu còn thấy sách thú vị, không ngờ nó cũng nhàm chán như con người thật.
Tuy nhiên, khi lật sang trang tiếp theo, Giang Tước đột nhiên sững lại:
【"Được, được, được rồi."
Diệp Băng Ly không giận mà cười, cô cười lớn giữa khu vườn hoa hồng rực rỡ, nhưng tiếng cười ấy lại vô cùng thê lương.
Cô bước tới, mạnh tay tát cho Sở Phong một cái.
"Chát!"
Tiếng tát vang lên giòn giã trong khu vườn, giọng Diệp Băng Ly lạnh lùng:
"Sở Phong, nhớ kỹ những gì anh đã nói, tôi sẽ khiến anh phải hối hận."
Cô vung mái tóc tím dài, kéo Tô Mạc đang đứng bên cạnh sắp khóc lên rồi bỏ đi.
Hoa hồng bị cô quét rơi đầy mặt đất, những cánh hoa rơi tán loạn như tình yêu của cô, bị chôn vùi ngay tại khu vườn này.
"Băng Ly, làm sao bây giờ, Sở Phong... Sở Phong anh ấy..."
Tô Mạc bối rối, chỉ biết rơi nước mắt lộp độp, Diệp Băng Ly giơ tay đưa cho cô một chiếc khăn giấy, lạnh giọng nói:
"Khóc gì chứ, không có chí khí."
"Trường này tạm thời không thể ở nữa, chúng ta ra ngoài trước."
Diệp Băng Ly kéo Tô Mạc đi ra ngoài, kéo không nổi, cúi đầu nhìn thấy Tô Mạc ngây ngốc nhìn cô:
"Băng Ly, cậu thay đổi rồi."
Trước đây Băng Ly luôn đáng yêu nghịch ngợm, giờ lại trở nên lạnh lùng vô tình như vậy, vô tình đến mức khiến cô cảm thấy đau lòng.
Diệp Băng Ly khẽ cười nói:
"Mạc Mạc ngốc, tớ chỉ là đã nhìn thấu một số chuyện."
"Diệp Băng Ly ngốc nghếch đáng buồn trước đây đã chết rồi, chết cùng với những cánh hồng trong khu vườn này, sau này cậu cũng đừng gọi tớ là Băng Ly nữa."
"Vậy... tớ nên gọi cậu là gì?"
Tô Mạc ngơ ngác chớp chớp mắt.
"Diệp Băng Ly cúi mắt, nhẹ giọng nói: 'Hãy gọi tớ là Lạc Thương.'"
Những cánh hoa tàn lụi, đại diện cho những tổn thương mà cô từng chịu đựng, cô sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa, từ nay chỉ còn lại "Thương", tồn tại chỉ để báo thù.
Những gì cô phải chịu đựng hôm nay, cô sẽ trả lại gấp trăm lần cho Sở Phong và Anh Thiển, cặp đôi cặn bã ấy!】
"Bộp."
Một giọt nước mắt lớn rơi xuống trang sách, Giang Tước vội vã lau đi, vừa định lật tiếp, nhưng phát hiện ra cuốn tiểu thuyết đã đến trang cuối cùng.
Chỉ như thế này thôi sao? Không thể nào! Tại sao không có phần Diệp Băng Ly trở về báo thù?
Giang Tước ngạc nhiên dùng tay quệt nước mắt, muốn nhìn lại kỹ phần sau, trong khi những xúc tu đã cẩn thận cuộn lại cuốn "Tam Công Chúa Báo Thù VS Tam Hoàng Tử Lạnh Lùng" rách nát, giấu vào một góc nhỏ nơi chôn giữ những chiếc xúc tu đã chết.
Tiếng nức nở khe khẽ vang lên:
"Thật là cảm động, Diệp Băng Ly bị phản bội, chôn vùi tất cả cảm xúc và quá khứ vào những cánh hoa hồng tàn lụi, từ đó trở nên lạnh lùng vô tình, chỉ còn lại một cỗ máy chỉ muốn báo thù, điều này thật giống với chúng ta bị loài người phản bội!"
"Ta cũng muốn trở nên lạnh lùng, những xúc tu đã rụng, tượng trưng cho quá khứ đã chôn vùi, từ nay ta sẽ không có cảm xúc, chỉ muốn báo thù loài người."
"Các ngươi thật ngây thơ, ta mới không cần kiểu danh hiệu như vậy."
Dù vậy, ngón tay Giang Tước đang lau nước mắt cũng không kìm được mà co lại một chút.
Danh hiệu... thật ngầu.
Xúc tu dù sao cũng là chính hắn, hắn đương nhiên hiểu được xúc tu cảm động vì điều gì, nhưng điều đó không ngăn hắn vừa cảm động vừa giả vờ lạnh lùng khinh thường sự ngây thơ của xúc tu.
Hắn đã trưởng thành, chín chắn hơn những xúc tu của mình nhiều, sẽ không làm những việc ngây thơ như vậy.
Đúng lúc này, lại có tiếng vật nặng rơi xuống.
Giang Tước chìm đắm trong cảm giác nặng nề của việc muốn hóa đen nhưng vẫn phải giữ khí chất, không phản ứng lại ngay. Đến khi hắn dùng xúc tu để kiểm tra xem có gì rơi thì đã muộn một bước.
Một người đàn ông mò mẫm trong bóng tối, chống tay lên tường, tiến lại gần hắn.
Giang Tước ngẩn người, quên cả lau nước mắt, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn đối phương.
"Người... người sống."
"Tại sao lại có con người đột nhiên xuất hiện ở đây?"
Người tới mặc bộ đồ lao động, đeo chiếc ba lô lớn, tóc ngắn màu đen, ngũ quan tuấn tú và cương nghị, môi mím chặt, biểu cảm có chút dữ dằn.
Tay áo hắn xắn lên, lộ ra cánh tay mạnh mẽ, bộ quần áo rộng thùng thình cũng không che được dáng người cao lớn của hắn.
Khi nhìn thấy Giang Tước, biểu cảm hung dữ trên mặt người đàn ông cứng lại.
Trong khoảnh khắc, biểu cảm của hắn trở nên rất kỳ lạ, là một biểu hiện mà Giang Tước chưa từng thấy qua.
Không giống như buồn, cũng không giống như giận, dù sao hắn cũng không hiểu được.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Giang Tước, người đàn ông quỳ một chân xuống, ngồi xổm xuống để mắt đối mắt với Giang Tước đang ngồi dưới đất, cơ lưng căng lên tạo thành một đường cong đẹp.
Giọng người đàn ông nhẹ nhàng, mang theo chút thăm dò cẩn trọng, sợ làm hoảng sợ Giang Tước đang bị kẹt trong pháp trận lạnh lẽo, cắn môi dưới, im lặng rơi nước mắt.
"Em không khỏe à, sao lại khóc?"
Rất kỳ lạ, rõ ràng chưa bao giờ gặp đối phương, nhưng ngay khi người kia lên tiếng, Giang Tước lại cảm thấy một cơn đau nhói từ sâu thẳm trong lòng, thậm chí cậu có thể đoán ra câu nói tiếp theo của người đó.
"Đừng khóc, không sao đâu."
"Đừng khóc, không sao đâu."
Giọng trầm của người đàn ông vang lên gần như cùng lúc với dự đoán trong đầu hắn, như thể có một sức hút định mệnh vô hình nào đó.
Thình thịch, thình thịch.
Lẽ ra cậu không có trái tim, nhưng cơn chua xót nơi lồng ngực lại không thể kìm nén, giống như nơi vốn trống rỗng bỗng nhiên bị lấp đầy, làm hắn thấy khó chịu.
Nước mắt lại càng nhiều hơn, đã hoàn toàn không còn thuộc phạm vi cảm động vì tiểu thuyết ban nãy, Giang Tước thậm chí không biết rốt cuộc mình làm sao, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đàn ông, nước mắt cứ rơi không ngừng.
Nơi xúc tu đứt rất đau, ăn thứ khó ăn cũng đau, giờ cảm giác đói khát cũng khó chịu vô cùng.
Cơn đau đã bị cố tình phớt lờ giờ đây lại hiện rõ.
Anh ơi.
Em đói quá, cô đơn quá.
Giang Tước không nói ra, nhưng trong lòng có một giọng nói nhỏ, nhẹ nhàng than thở đầy tủi thân.