Chương 5: Sự Thức Tỉnh Của Bóng Tối
Cánh cửa khổng lồ mở ra, tiếng kim loại cọ xát vào nhau vang vọng trong không gian u tối phía trước. Duy Thanh bước qua ngưỡng cửa, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng như thể anh vừa bước vào một thế giới khác. Hầm ngầm rộng lớn, cao đến mức ánh đèn pin của anh không thể chạm tới trần. Ánh sáng yếu ớt chỉ đủ soi sáng con đường nhỏ trước mặt, còn phần còn lại chìm trong bóng tối mịt mờ.
Minh Hà bước theo sau, đôi mắt mở to, nhìn chăm chú vào những cỗ máy khổng lồ rải rác xung quanh. "Nơi này… là cái gì vậy?" cô thì thầm, cảm giác như nếu nói to hơn, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Duy Thanh không trả lời ngay. Anh quét đèn pin qua không gian rộng lớn trước mặt, cố gắng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào. Những cỗ máy kim loại to lớn nằm bất động, như những người khổng lồ đã ngủ quên từ hàng thế kỷ trước. Các ống dẫn, dây cáp chạy ngang dọc, nối các máy móc lại với nhau tạo thành một mạng lưới phức tạp. Đây không phải là một cơ sở bình thường – nó là một phần của hệ thống mà cha anh đã từng nghiên cứu, một hệ thống mà chính anh cũng chưa hiểu hết.
"Dự án này có quy mô lớn hơn tôi nghĩ," Duy Thanh nói, giọng trầm tư. “Cha tôi... ông đã từng nói về việc nghiên cứu một loại năng lượng mới, một nguồn năng lượng không ai từng biết đến. Nhưng tôi không nghĩ mọi thứ lại... khổng lồ và nguy hiểm như thế này.”
Minh Hà liếc nhìn xung quanh, cô cảm nhận được sự ngột ngạt của không gian này. “Nếu năng lượng này mạnh đến mức đó, tại sao không ai biết về nó?”
"Vì nó nguy hiểm." Duy Thanh đáp ngay, mắt vẫn dán vào một cỗ máy đang mờ ảo dưới ánh đèn. “Cha tôi từng nói, có những điều mà con người không nên chạm vào. Ông ấy đã cố ngăn chặn dự án này, nhưng có vẻ như ông đã thất bại.”
Anh dừng lại trước một bảng điều khiển, các nút bấm trên đó phủ đầy bụi, nhưng vẫn hoạt động. Những ký hiệu lạ lẫm hiện lên trên màn hình, nhưng điều khiến Duy Thanh chú ý nhất là một dòng chữ nhỏ ở góc: “Hệ Thống Thức Tỉnh: Kích Hoạt.”
Minh Hà rùng mình. “Chúng ta không định kích hoạt cái này chứ?”
Duy Thanh im lặng nhìn vào dòng chữ. Tâm trí anh đấu tranh giữa việc tiến lên và rút lui. Nhưng sự thật luôn ở phía trước, và anh không thể quay đầu lúc này. “Chúng ta không có lựa chọn khác. Nếu không kích hoạt, chúng ta sẽ không bao giờ biết được điều gì đang thực sự xảy ra ở đây.”
Anh nhập một chuỗi ký tự nhanh chóng vào bảng điều khiển. Đột nhiên, toàn bộ hệ thống rung lên, ánh sáng yếu ớt bừng sáng từ các cỗ máy xung quanh. Các màn hình đồng loạt bật sáng, hiển thị những ký tự và mã số phức tạp. Một âm thanh đều đều vang lên, giống như tiếng máy móc đang bắt đầu khởi động sau hàng thập kỷ ngủ quên.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Minh Hà hỏi, mắt cô mở to nhìn những ánh sáng dần sáng lên xung quanh.
"Đây là... hệ thống đang thức tỉnh," Duy Thanh trả lời. “Chúng ta đã kích hoạt thứ gì đó, một phần của dự án mà cha tôi đã cố ngăn chặn.”
Không gian xung quanh dần chuyển động. Những bức tường kim loại bắt đầu rung lên, các cỗ máy phát ra tiếng ù ù như tiếng thở của một sinh vật khổng lồ. Dưới chân họ, mặt đất rung chuyển nhẹ, như thể cả khu phức hợp này đang sống dậy.
"Chúng ta phải rời khỏi đây!" Minh Hà hét lên, đôi mắt cô tràn đầy sự hoảng loạn. Nhưng trước khi cô có thể di chuyển, một tiếng kêu rít chói tai vang lên từ phía xa. Một âm thanh không thuộc về con người, vang vọng từ những hành lang tối tăm bên trong khu phức hợp.
"Chết tiệt, chúng đang đến," Duy Thanh thốt lên, mắt nhìn xoáy sâu vào bóng tối.
Minh Hà quay người, tay run run nắm lấy cánh tay Duy Thanh. “Chúng ta phải thoát khỏi đây ngay lập tức. Tôi không muốn ở lại để xem chúng là cái gì!”
Nhưng Duy Thanh biết rằng không thể đơn giản quay lưng bỏ đi. Những thứ ẩn giấu dưới lòng đất Minh Thành không chỉ là những bí mật của cha anh, mà là một thế lực mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì anh từng đối mặt. Và giờ đây, chúng đã thức tỉnh.
"Chúng ta phải tìm hiểu thêm," Duy Thanh nói cương quyết. “Nếu không, mọi thứ mà cha tôi đã hy sinh đều vô ích.”
Minh Hà không kịp phản đối, bởi tiếng bước chân ầm ầm đang tiến lại gần từ sâu trong hành lang. Duy Thanh quay phắt lại, nắm lấy vũ khí, mắt chăm chú hướng về phía tiếng động. Những bóng đen di chuyển qua ánh sáng lờ mờ, nhanh chóng và dữ dội, như thể chúng đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt hàng năm.
"Chúng không giống với bất kỳ thứ gì chúng ta từng gặp," Duy Thanh thầm nghĩ, tim anh đập mạnh trong lồng ngực. Anh nhìn thấy những bóng hình mờ ảo, cao lớn và mạnh mẽ, tiến lại gần với tốc độ kinh hoàng.
Một kẻ trong số chúng lao tới trước, một thân hình khổng lồ với đôi mắt sáng rực trong bóng tối. Duy Thanh xoay người, tung ra cú đấm vào giữa ngực kẻ đó, nhưng sức mạnh của nó vượt ngoài tưởng tượng của anh. Cú va chạm khiến anh bật ngược ra sau, đập mạnh vào tường.
Minh Hà hét lên, vũ khí trong tay cô cũng trở nên vô dụng trước sự tàn bạo của kẻ thù. Nhưng Duy Thanh không bỏ cuộc. Anh nhanh chóng lấy lại thăng bằng, dùng tất cả sức mạnh tấn công lại, những đòn đánh dồn dập vào các điểm yếu trên cơ thể kẻ thù.
"Minh Hà, chạy đi!" Duy Thanh hét lớn, không rời mắt khỏi cuộc chiến.
Cô chần chừ, nhưng rồi cũng quay người bỏ chạy về phía lối thoát, nước mắt lăn dài trên má. Nhưng Duy Thanh biết, đây không phải là kết thúc. Anh sẽ không để mọi thứ rơi vào tay những kẻ đang điều khiển thế lực bóng tối này.
Bóng tối tiếp tục bao trùm, nhưng Duy Thanh không cảm thấy sợ hãi. Anh đã đối diện với nó suốt cả cuộc đời, và giờ đây, anh sẽ chiến đấu cho sự thật, dù phải đánh đổi tất cả.
Hệ thống đã thức tỉnh. Và bóng tối đang trỗi dậy.