Chương 6: Cơn Ác Mộng Không Lối Thoát
Tiếng thở hổn hển của Minh Hà vang vọng trong hành lang hẹp và dài như vô tận. Mỗi bước chạy của cô mang theo sự hoảng loạn, đôi chân run rẩy gần như khuỵu xuống sau cuộc đối đầu vừa qua. Tiếng gầm rít đằng sau càng lúc càng rõ hơn, gần hơn. Cô biết rằng không thể chạy mãi. Thứ gì đó đang đuổi theo họ, không chỉ là những kẻ thù quen thuộc, mà là một cơn ác mộng kinh hoàng đã ngủ yên suốt hàng thập kỷ.
Bóng tối bao trùm hành lang, chỉ có ánh đèn pin le lói trên tay Minh Hà giúp cô định hướng. Cô không dám quay lại nhìn Duy Thanh, không dám nhìn xem anh có theo kịp cô không. Nỗi sợ hãi và adrenaline là những thứ duy nhất đẩy cô tiếp tục chạy, nhưng cô biết nếu dừng lại dù chỉ trong giây lát, cái chết sẽ đến ngay lập tức.
Phía trước, Minh Hà bắt gặp một ngã rẽ. Cô không thể suy nghĩ, bản năng thúc giục cô chọn lối phải. Nhưng ngay khi vừa bước qua ngưỡng cửa hẹp của hành lang mới, tiếng gầm đằng sau vang lên như cơn giận dữ cuồng loạn của một con quái vật bị kìm nén quá lâu. Cánh cửa sau lưng đóng sập lại với âm thanh chát chúa.
Cô dừng lại, thở gấp gáp. "Duy Thanh!" cô hét lên, lòng đầy tuyệt vọng. Không có tiếng trả lời.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Minh Hà cảm thấy như thế giới xung quanh cô sụp đổ. Cô đơn độc. Không một âm thanh đáp lại. Không một bóng hình trong bóng tối. Liệu Duy Thanh có thể thoát ra? Liệu anh còn sống?
Cô nắm chặt tay vào đèn pin, cố giữ cho ánh sáng không run rẩy như tâm trí cô lúc này. "Không... không thể là kết thúc như thế này..." cô thầm thì.
Bỗng, đèn pin chớp nháy một cách kỳ lạ, rồi tắt lịm. Minh Hà gần như hét lên, cố gắng đập mạnh vào đèn pin, nhưng bóng tối đã chiếm lĩnh toàn bộ không gian. Không còn ánh sáng nào nữa, chỉ có một sự im lặng chết chóc bao trùm.
Trong khoảnh khắc đó, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm cô, như thể hơi thở của tử thần đã kề bên. Cô không dám di chuyển, lắng nghe từng nhịp tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực.
Rồi... một tiếng thì thầm vang lên. Mờ ảo, như tiếng gió len lỏi qua những ngóc ngách hẹp của hành lang, nhưng Minh Hà chắc chắn rằng đó không phải là gió. Nó là một âm thanh từ sâu trong tâm thức, gợi lên cảm giác kinh hoàng không thể diễn tả.
"Có ai... ở đó?" cô khẽ hỏi, giọng run rẩy, yếu ớt.
Không có tiếng trả lời, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn đè nặng lên vai cô. Minh Hà cảm nhận được ánh mắt vô hình từ bóng tối đang dõi theo từng cử động của cô. Một tiếng bước chân vang lên từ xa, nhẹ nhàng nhưng đều đặn, như thể ai đó đang di chuyển chậm rãi và bình tĩnh qua hành lang tối tăm.
Cô lùi lại, hơi thở càng thêm gấp gáp. "Duy Thanh... nếu anh còn ở đây... xin hãy trả lời!" cô hét lớn lần nữa, giọng cô giờ tràn ngập sự tuyệt vọng.
Vẫn không có hồi đáp. Thứ duy nhất mà cô nghe thấy là tiếng bước chân đang đến gần hơn, chậm rãi nhưng chắc chắn. Bóng tối như một sinh vật sống đang dần bao quanh lấy cô, kìm hãm mọi hy vọng còn sót lại.
---
Duy Thanh mở mắt, thấy mình nằm trong một căn phòng tối tăm, lạ lẫm. Đầu anh đau nhói, như thể vừa trải qua một cú va chạm khủng khiếp. Anh cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể anh vẫn còn yếu. Nhìn quanh, anh nhận ra căn phòng này khác hẳn so với hành lang mà anh và Minh Hà vừa chạy qua. Nó có vẻ như là một trung tâm điều khiển lớn, với các màn hình đen thui và những dãy máy móc lặng lẽ bao quanh.
Anh cố gắng nhớ lại những gì vừa xảy ra. Cuộc tấn công từ những sinh vật kỳ lạ đó, Minh Hà bỏ chạy, và rồi... một tiếng động khủng khiếp, bóng tối đột ngột bao trùm. Anh đã ngất xỉu.
"Minh Hà..." Duy Thanh lẩm bẩm, lo lắng cho cô.
Anh loạng choạng đứng dậy, nhìn quanh để tìm đường thoát. Căn phòng này được bao phủ bởi một lớp bụi dày, chứng tỏ rằng nó đã không được sử dụng trong nhiều năm. Nhưng điều kỳ lạ là các màn hình dường như vẫn còn hoạt động ngầm, như thể chờ đợi lệnh khởi động lại.
Một trong những màn hình đột nhiên bật sáng, chiếu ra ánh sáng xanh yếu ớt. Dòng chữ "Trạng thái kích hoạt: 73%" hiện lên, làm Duy Thanh cảm thấy có gì đó đang diễn ra ngoài tầm kiểm soát.
“Không thể nào… chúng ta không nên khởi động hệ thống này,” anh tự nhủ, cảm giác tội lỗi và lo âu tràn ngập.
Bỗng, một tiếng nói vang lên, không phải từ anh, mà từ hệ thống. “Chào mừng ngươi đã đến với điểm cuối của sự thật, Phan Duy Thanh.”
Duy Thanh sững sờ. Tiếng nói không phải của người sống, nhưng nó cũng không phải là giọng máy móc vô hồn. Nó mang theo âm điệu trầm mặc, như thể một linh hồn từ thế giới khác đang trò chuyện với anh. "Ngươi là ai?" Duy Thanh hỏi, giọng đầy cảnh giác.
“Ta không phải là một cá thể... ta là một phần của những gì ngươi đang tìm kiếm. Cha ngươi đã biết rõ điều này, và giờ đây, ngươi cũng sẽ biết.”
"Cái gì?" Duy Thanh cắt ngang, sự bối rối tràn ngập. “Cha ta đã làm gì? Ông đã liên quan đến điều gì ở đây?”
Hệ thống im lặng trong giây lát, rồi tiếp tục: “Cha ngươi đã tham gia vào việc mở ra cánh cửa dẫn đến một nguồn năng lượng vô tận. Nhưng điều ông không biết là, nguồn năng lượng ấy cũng chứa đựng một thứ khác... một sự sống, tồn tại ngoài những giới hạn mà con người có thể hiểu được.”
Duy Thanh hít một hơi sâu, nhận ra rằng những gì anh và Minh Hà đã đối mặt chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. “Vậy tất cả những chuyện này... đều là hậu quả của việc đó?”
"Đúng vậy," hệ thống trả lời lạnh lùng. “Và giờ đây, ngươi đã kích hoạt lại nó. Bóng tối mà cha ngươi cố gắng ngăn chặn đang trỗi dậy. Nếu không thể kiểm soát được, nó sẽ nuốt chửng toàn bộ thế giới.”
Duy Thanh cảm thấy lạnh sống lưng. Những lời của hệ thống vang lên trong đầu anh như một lời cảnh báo cuối cùng. Anh không thể lùi bước nữa. Những gì cha anh đã cố che giấu, những gì anh đã vô tình kích hoạt, tất cả đều dẫn đến một trận chiến không thể tránh khỏi.
Nhưng trước tiên, anh phải tìm Minh Hà.