Chương 1: Bóng Tối của Sự Thật
Phan Duy Thanh không phải là một con người dễ dàng bị điều khiển. Từ nhỏ, anh đã học cách sống trong bóng tối, giữa những âm mưu ngấm ngầm và những lời dối trá được che đậy một cách khéo léo. Bóng tối không chỉ là nơi trú ẩn mà còn là nơi anh khai phá bản chất thật của mình.
Căn phòng chật hẹp, nằm sâu dưới lòng đất, vang lên âm thanh rè rè của những màn hình cũ kỹ. Ánh sáng từ những đường điện chập chờn đủ để soi sáng khuôn mặt lạnh lùng của Duy Thanh. Đôi mắt anh sắc bén, như luôn biết trước những điều không thể nói thành lời. Trên màn hình, hình ảnh của một thành phố sụp đổ dần hiện lên. Đó là Minh Thành, nơi Duy Thanh từng lớn lên, giờ đây chỉ còn là một ký ức mờ nhạt.
Anh đứng lặng, nhìn qua những mảnh vụn của cuộc sống mà anh đã rời bỏ từ lâu. Một thế giới tan rã, đầy hỗn loạn, nhưng chính điều đó đã tạo nên anh – một kẻ sinh ra để tồn tại trong hỗn loạn. Trong tâm trí, Duy Thanh không thể quên được lần cuối cùng anh nhìn thấy cha mẹ mình, một giây phút đen tối và định mệnh.
“Phan Duy Thanh, anh có nghe rõ không?”
Giọng nói khàn đặc vang lên qua bộ liên lạc bên tai anh, kéo anh về thực tại. Đó là Minh Hà, người duy nhất còn dám đứng cạnh anh trong những thời khắc nguy hiểm nhất.
"Rõ," Duy Thanh trả lời ngắn gọn, vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng nhìn qua màn hình. Những thông tin trên màn hình cho anh biết rằng thời gian không còn nhiều. Hệ thống tự hành của thành phố Minh Thành, giờ đây chỉ còn là một cái bóng của một siêu đô thị từng tồn tại, đã bắt đầu tự hủy. Nhưng anh biết rõ rằng thứ hủy diệt thành phố này không phải là hệ thống, mà là một thế lực ngầm ẩn trong bóng tối.
"Chúng ta không có nhiều thời gian," Minh Hà tiếp tục, giọng cô có chút lo lắng. “Cánh cổng trung tâm sẽ đóng lại trong vòng 48 giờ. Nếu không ra khỏi đây kịp, chúng ta sẽ bị nhốt mãi mãi.”
Duy Thanh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Anh đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu. Anh đã luôn biết rằng sự thật sẽ dần dần lộ ra, và cái giá để biết được sự thật này sẽ không hề nhỏ. Nhưng anh không sợ hãi – vì trong bóng tối, anh tìm thấy sự thật, và sự thật đó đã đẩy anh tiến về phía trước.
"Chúng ta sẽ thoát ra," Duy Thanh đáp, nhưng trong giọng anh chứa đựng một sự lạnh lẽo khó đoán.
---
Minh Thành từng là nơi hội tụ những tinh hoa khoa học kỹ thuật, một biểu tượng của sự tiến bộ vượt bậc của nhân loại. Nhưng thành phố đã rơi vào tay một thế lực không rõ nguồn gốc – chúng đến từ bóng tối và che đậy mọi thứ bằng sự hủy diệt. Những người sống sót chỉ có thể thở từng hơi cuối cùng trong sự ngột ngạt của đám bụi tro còn sót lại từ nền văn minh trước đây.
Duy Thanh biết rõ hơn ai hết về cái thế lực này. Những ngày tháng anh còn trẻ, cha anh – một nhà khoa học đầu ngành về trí tuệ nhân tạo – đã khám phá ra một điều gì đó mà chính ông không bao giờ chia sẻ với bất kỳ ai. Đó là một bí mật khủng khiếp, một bí mật khiến cả thế giới có thể đảo lộn. Nhưng ông đã biến mất một cách bí ẩn ngay sau khi Duy Thanh tròn 15 tuổi.
Kể từ ngày đó, Duy Thanh không ngừng tìm kiếm câu trả lời. Nhưng những gì anh tìm thấy không chỉ là những dữ kiện khô khan, mà là một tấm màn đen tối bao trùm sự thật. Những kẻ có quyền lực đã che giấu sự thật bằng máu, và giờ đây, Duy Thanh không còn gì để mất.
---
"Chúng ta cần một kế hoạch," Minh Hà lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
"Không có kế hoạch nào có thể đảm bảo an toàn trong tình huống này. Chúng ta phải linh hoạt." Duy Thanh đáp, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng trong thâm tâm, anh biết rõ cuộc chiến này không chỉ là một cuộc đấu tranh sinh tồn. Nó là sự trả thù.
Cánh cửa lớn trước mặt anh dần mở ra, dẫn lối vào một hành lang dài, nơi bóng tối dày đặc che giấu mọi thứ. Những cỗ máy đã cũ, mục nát, lấp ló dưới ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn điện tử đã không còn hoạt động. Tiếng chân của Duy Thanh vang lên đều đặn, từng bước tiến sâu vào thế giới của sự hủy diệt và tuyệt vọng.
Nhưng trong mỗi bước chân đó, một tia sáng nhỏ nhoi của hy vọng vẫn còn.