Chương 4: Bóng Tối Dưới Lớp Vỏ Hoang Tàn
Duy Thanh đứng lặng trước màn hình, dòng chữ “KÍCH HOẠT CHẾ ĐỘ KHAI MỞ: CẤP ĐỘ 3” như khắc sâu vào tâm trí anh. Đây chính là khoảnh khắc mà anh chờ đợi — thứ mà cha anh đã bí mật cất giấu, và giờ đây nó nằm ngay trước mắt. Nhưng cảm giác hưng phấn xen lẫn một sự lo ngại mơ hồ. Những kẻ địch vừa qua chỉ là bước khởi đầu, và Duy Thanh biết rằng điều đang chờ anh phía trước còn đáng sợ hơn.
"Chúng ta thực sự sẽ làm điều này chứ?" Minh Hà khẽ hỏi, đôi mắt cô lấp lánh sự lo âu. Cô vừa trải qua một cuộc chiến ác liệt, nhưng tâm trí vẫn luôn quay cuồng với câu hỏi: điều gì sẽ xảy ra nếu họ kích hoạt chế độ này?
Duy Thanh hít một hơi dài, quay lại nhìn Minh Hà. “Chúng ta không có lựa chọn khác. Đây là con đường duy nhất dẫn đến sự thật. Nếu không làm bây giờ, chúng ta sẽ không bao giờ biết điều gì thực sự đã xảy ra với Minh Thành... và cha tôi.”
Những lời cuối cùng khiến Minh Hà im lặng. Cô biết rằng lý do duy nhất Duy Thanh mạo hiểm đến mức này là vì cha anh — người từng là chìa khóa của mọi điều bí ẩn xảy ra trong thảm kịch ở Minh Thành. Một nhà khoa học tài ba, một người cha tận tụy, nhưng cũng là người đã che giấu nhiều bí mật liên quan đến công nghệ tối cao của thế giới. Và giờ đây, những bí mật đó đang dần được hé lộ.
Duy Thanh tiến lại gần bảng điều khiển, đôi tay run nhẹ khi chạm vào nút kích hoạt. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh của cha, đôi mắt sâu thẳm và những lời cảnh báo cuối cùng mà ông từng nhắn nhủ. “Con phải cẩn thận, Thanh à... đừng để bị cuốn vào quá sâu...”
"Không còn đường lui nữa," Duy Thanh thầm nhủ. Anh nhấn nút.
Một tiếng rít khẽ vang lên, toàn bộ hệ thống bắt đầu rung chuyển nhẹ. Ánh sáng từ các màn hình chói lòa, khiến cả căn phòng ngập trong sắc đỏ và cam rực rỡ. Màn hình chính hiển thị những dòng mã và dữ liệu không ngừng nhảy múa, như thể cả một hệ thống máy tính khổng lồ đang tái khởi động sau hàng năm ngủ quên.
Minh Hà giật mình trước sự thay đổi đột ngột của không gian. "Chuyện gì đang xảy ra?" cô hỏi, mắt mở to lo lắng.
"Cửa trung tâm đang mở," Duy Thanh đáp ngắn gọn, mắt không rời khỏi màn hình. “Nhưng không chỉ thế... nó còn kích hoạt một hệ thống khác. Hệ thống mà chúng ta chưa từng biết đến.”
Ngay khi những lời đó thoát ra khỏi miệng anh, cả căn phòng đột ngột tắt đèn. Bóng tối bao trùm, khiến mọi thứ chìm vào câm lặng. Màn hình mờ dần, để lại một cảm giác trống rỗng kỳ lạ.
"Mất điện?" Minh Hà lo lắng.
"Không... đây không phải là sự cố." Duy Thanh lắc đầu. “Đây là một phần của hệ thống.”
Từ sâu trong bóng tối, tiếng kim loại kêu lách cách bắt đầu vang lên, như thể một cỗ máy khổng lồ đang hoạt động ngầm dưới lòng đất. Duy Thanh nhanh chóng bật đèn pin và quét ánh sáng qua căn phòng. Nhưng điều kỳ lạ là, dưới ánh sáng của đèn, anh thấy các bức tường và trần nhà đều có những đường rãnh tinh vi, như thể nơi đây không chỉ là một phòng điều khiển đơn giản.
"Chúng ta đang đứng trong một cơ cấu gì đó lớn hơn," Duy Thanh nói, giọng căng thẳng. “Có vẻ như cả khu vực này không chỉ là một phần của Minh Thành. Nó là một cỗ máy, một cơ sở được thiết kế để ẩn giấu thứ gì đó.”
Minh Hà run rẩy. “Thứ gì đó... nghĩa là sao?”
Duy Thanh chưa kịp trả lời thì một âm thanh khác vang lên. Lần này, âm thanh không đến từ xung quanh mà từ dưới chân họ. Mặt đất dưới chân bỗng rung nhẹ, rồi từng mảng sàn bắt đầu mở ra, để lộ một cầu thang dẫn xuống một hầm ngầm sâu thẳm.
"Chúng ta phải xuống đó," Duy Thanh nói, giọng bình tĩnh nhưng cương quyết.
"Anh điên rồi!" Minh Hà gần như hét lên. “Chúng ta vừa suýt chết vì mấy kẻ kia, và giờ anh muốn đi xuống một cái hầm mà không biết bên dưới có gì?”
"Chính xác," Duy Thanh đáp, đôi mắt sáng lên quyết tâm. “Chúng ta không biết điều gì ở dưới đó, nhưng đó là nơi duy nhất có thể chứa đựng câu trả lời. Cha tôi đã nói về một hệ thống khai mở, và đây chính là chìa khóa để hiểu toàn bộ câu chuyện.”
Minh Hà cắn môi, đôi mắt cô lấp lánh sự sợ hãi và hoang mang. Nhưng cô biết Duy Thanh có lý. Tất cả những gì họ đã trải qua đến lúc này đều chỉ là bước đầu. Đường lùi không còn nữa, và nếu không tiếp tục tiến lên, mọi hy vọng sẽ tan biến.
"Được rồi," cô thở dài. “Nhưng anh hứa rằng chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay khi mọi thứ trở nên quá nguy hiểm.”
Duy Thanh gật đầu, rồi cả hai cùng bước xuống cầu thang.
---
Xuống sâu hơn dưới lòng đất, không khí càng trở nên nặng nề. Những bậc thang dường như kéo dài vô tận, dẫn họ đến một thế giới hoàn toàn khác. Dưới ánh đèn pin le lói, họ thấy một hành lang dài, với các bức tường phủ đầy dây cáp và máy móc cũ kỹ, nhưng vẫn đang hoạt động. Tiếng máy móc chạy âm ỉ, đều đặn, như thể nơi này chưa bao giờ thực sự ngừng hoạt động.
"Đây là gì?" Minh Hà hỏi, tay cô run run khi chạm vào một trong những cỗ máy khổng lồ bên cạnh.
Duy Thanh không trả lời ngay. Anh cảm nhận được sự khác biệt ở nơi này — không giống với bất kỳ hệ thống nào mà anh từng thấy. “Đây có lẽ là một phần của dự án mà cha tôi từng tham gia... hoặc có lẽ là một dự án mà ông ấy không bao giờ kể cho ai.”
Tiếng bước chân của họ vang vọng trong hành lang hẹp. Càng tiến sâu vào trong, không khí càng ngột ngạt. Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa lớn bằng kim loại, toát lên vẻ lạnh lẽo, u ám.
"Cánh cửa cuối cùng," Duy Thanh thầm nghĩ. Anh hít một hơi sâu, rồi tiến lại gần bảng điều khiển bên cạnh cửa.
Minh Hà nhìn theo, lòng đầy lo lắng. “Anh chắc chắn về điều này chứ?”
Duy Thanh không đáp. Anh nhập những ký tự cuối cùng, và với một tiếng động lớn, cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một không gian rộng lớn, mờ ảo phía bên kia. Và trong khoảnh khắc đó, Duy Thanh cảm nhận được sự thay đổi — không phải chỉ là trong không gian, mà còn trong chính bản thân anh.
"Đây là nơi tất cả bắt đầu," anh thầm nghĩ, đôi mắt sáng rực trong bóng tối.