Chương 3: Trận Chiến Trong Bóng Tối
Không khí trong phòng điều khiển như ngưng đọng lại. Những bóng đen di chuyển giữa ánh sáng lờ mờ của màn hình, tạo ra một bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng. Phan Duy Thanh siết chặt tay cầm vũ khí, ánh mắt lạnh lùng quét qua không gian. Đã quá quen với sự nguy hiểm, anh cảm nhận rõ từng nhịp thở của kẻ thù, những kẻ đang rình rập từ trong bóng tối.
"Minh Hà, tiếp tục khởi động hệ thống," anh gằn giọng, không rời mắt khỏi những bóng hình mờ ảo.
Minh Hà ngồi sát bảng điều khiển, tay run nhẹ khi nhập những dòng lệnh cuối cùng. Mỗi ký tự hiện lên trên màn hình là một bước gần hơn đến sự sống còn của họ. Tuy nhiên, tiếng bước chân lặng lẽ nhưng rõ ràng dần tiến lại gần khiến cô càng thêm lo lắng.
Bóng đen bất ngờ lao tới, nhanh và chính xác như một cơn gió lạnh thổi qua. Duy Thanh xoay người, vũ khí của anh giơ lên trước khi đối thủ có thể tiếp cận. Một tiếng kim loại chát chúa vang lên khi lưỡi dao của kẻ thù chạm vào lưỡi dao của anh. Cú va chạm dữ dội khiến Duy Thanh lùi lại một bước, nhưng đôi mắt anh vẫn sáng rực trong bóng tối.
"Kẻ này không phải là người thường," Duy Thanh nghĩ thầm khi cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp từ cú tấn công vừa rồi.
Những kẻ mà họ phải đối đầu không phải là những binh lính thông thường, mà là một thế lực ngầm bí ẩn, được huấn luyện đặc biệt để săn lùng và tiêu diệt. Mỗi cử động của chúng đều chuẩn xác, không chút chần chừ, như những cỗ máy giết người vô cảm.
Duy Thanh nhanh chóng lao vào phản công, tung ra hàng loạt đòn đánh nhằm vào những điểm yếu trên cơ thể kẻ thù. Nhưng mỗi cú đánh của anh đều bị chặn đứng. Kẻ địch như thể đọc được từng chuyển động của anh, từng cú ra đòn như dự đoán trước mọi hành động của anh. Hắn xoay người, đánh một cú chớp nhoáng vào vai Duy Thanh, khiến anh phải lùi lại lần nữa.
"Chúng quá nhanh," Minh Hà kêu lên khi thấy Duy Thanh dần rơi vào thế phòng thủ. “Anh không thể tiếp tục cầm chân chúng mãi được!”
Duy Thanh cắn chặt răng, cảm nhận rõ những giới hạn của mình. Anh cần một kế hoạch, một nước đi khác, nhưng thời gian đang cạn kiệt. Cửa trung tâm sắp đóng lại, và họ không có cơ hội thứ hai.
Đột ngột, một tia sáng lóe lên trong đầu anh. "Ánh sáng!" Duy Thanh hét lên. “Hệ thống khởi động có chế độ đèn khẩn cấp. Minh Hà, hãy kích hoạt nó ngay!”
Minh Hà không hề chần chừ, lập tức nhấn một loạt nút trên bảng điều khiển. Chỉ trong vài giây, hệ thống đèn khẩn cấp bật sáng, chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Ánh sáng mạnh mẽ lan tỏa, đẩy lùi bóng tối, khiến những kẻ địch phải lùi bước trong khoảnh khắc.
Với ánh sáng tràn ngập, Duy Thanh có thể nhìn rõ khuôn mặt của kẻ thù. Những đôi mắt trống rỗng, không biểu cảm, dường như bị điều khiển bởi một sức mạnh nào đó. Chúng không phải là con người bình thường. "Chúng là sản phẩm của một thứ gì đó, giống như cỗ máy," anh thầm nghĩ, nhưng không có thời gian để suy ngẫm lâu. Anh phải kết thúc cuộc chiến này ngay lập tức.
Lợi dụng khoảnh khắc bất ngờ, Duy Thanh lao tới, tấn công kẻ địch bằng sức mạnh tối đa. Lưỡi dao của anh chém mạnh vào kẻ đứng gần nhất, khiến nó ngã xuống đất với một tiếng gầm khàn đục. Những tên còn lại thấy vậy liền rút lui, nhưng Duy Thanh không để chúng có cơ hội. Anh tiếp tục đuổi theo, tung ra những cú đánh chính xác, kết liễu từng kẻ một trong chớp mắt.
Khi những tên cuối cùng ngã xuống, căn phòng trở nên im lặng hoàn toàn. Duy Thanh thở mạnh, tay siết chặt vũ khí, mắt vẫn còn dõi theo những cái xác nằm rải rác dưới sàn. Mọi chuyện đã kết thúc, ít nhất là tạm thời.
Minh Hà đứng dậy từ phía bảng điều khiển, đôi mắt vẫn còn ánh lên sự sợ hãi. "Chúng ta... chúng ta đã thắng rồi sao?" cô hỏi, giọng run run.
"Chưa đâu," Duy Thanh đáp, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa. “Đây chỉ là khởi đầu. Chúng biết chúng ta ở đây và sẽ không dừng lại.”
Anh quay lại nhìn bảng điều khiển, nơi mà hệ thống trung tâm đã khởi động thành công. Một loạt màn hình hiển thị dữ liệu bắt đầu nhấp nháy, chiếu sáng căn phòng với những ký tự kỳ lạ và phức tạp. Duy Thanh tiến lại gần, mắt chăm chú vào một dòng chữ đang chạy trên màn hình:
“KÍCH HOẠT CHẾ ĐỘ KHAI MỞ: CẤP ĐỘ 3”
Tim anh đập mạnh khi nhìn thấy dòng chữ đó. "Chế độ khai mở" — thứ mà anh từng nghe cha anh nhắc đến trước khi ông biến mất. Một bí mật mà cả thế giới không hề biết. Và giờ đây, nó đã nằm ngay trong tầm tay anh.
Nhưng để mở ra bí mật này, Duy Thanh biết rằng anh sẽ phải đối mặt với những kẻ thù tàn bạo hơn, nguy hiểm hơn nhiều lần so với những kẻ mà anh vừa đánh bại. Cuộc chiến vẫn còn dài, và anh chưa thực sự chạm đến cốt lõi của sự thật.
"Minh Hà," anh nói, giọng trầm nhưng kiên quyết, “chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta sẽ phải đối diện với nhiều thứ hơn nữa.”
Minh Hà gật đầu, cô đã hiểu rõ rằng cuộc hành trình của họ chỉ mới bắt đầu. Những cánh cổng bí mật sắp mở ra, và cùng với chúng là những cơn ác mộng không thể dự đoán trước.
Duy Thanh hít một hơi thật sâu, ánh mắt rực sáng lên trong bóng tối. Minh Thành không chỉ là một thành phố hoang tàn nó là chìa khóa của một cuộc chiến chưa có hồi kết. Một cuộc chiến mà anh phải thắng, bằng mọi giá.