Chương 2: Truy Tìm Ánh Sáng
Bóng tối trong hành lang trở nên dày đặc đến mức không thể nhìn thấy gì ngoài mấy vệt sáng le lói từ những bóng đèn mờ. Phan Duy Thanh bước đi, nhịp thở nặng nề hoà vào tiếng cộp cộp đều đặn của đôi giày đen trên sàn đá lạnh lẽo. Cánh cửa phía sau đã khép kín, và giờ đây không còn đường quay lại. Mỗi bước chân của anh tiến sâu hơn vào bóng đêm, nhưng điều đó không làm anh ngừng lại.
"Phía trước sẽ có một giao lộ," giọng Minh Hà vang lên trong tai nghe. “Anh chắc chắn muốn đi vào đó chứ?”
Duy Thanh không trả lời ngay. Tâm trí anh đang quay cuồng với hàng loạt suy nghĩ. Minh Hà, dù là người tin tưởng anh nhất, vẫn không biết toàn bộ sự thật. Và anh biết rằng cô có lý do để lo lắng. Khu vực mà họ sắp tiến vào không chỉ là một phần bỏ hoang của Minh Thành. Nó chứa đựng những thứ mà chỉ Duy Thanh biết đến — những ký ức mà anh không thể quên.
"Chúng ta không có sự lựa chọn," anh đáp, giọng chắc nịch, như thể anh đã quyết định điều này từ lâu. “Nếu muốn sống sót, chúng ta phải đối diện với quá khứ.”
Phía trước, hành lang dẫn đến một ngã ba lớn. Đường bên trái tối đen như mực, đường bên phải có ánh sáng nhấp nháy, nhưng không rõ ràng. Một sự lựa chọn khó khăn, như mọi ngã rẽ mà Duy Thanh đã từng đối mặt trong cuộc đời.
---
Cách đây hơn mười năm, khi anh còn là một cậu thiếu niên đầy mộng mơ, Minh Thành từng là biểu tượng của một tương lai hứa hẹn. Những tòa nhà cao tầng, hệ thống giao thông tự hành, và trí tuệ nhân tạo phát triển vượt bậc biến thành phố này thành một trung tâm không chỉ của khoa học, mà còn của quyền lực. Nhưng rồi, một biến cố khủng khiếp xảy ra. Không ai biết rõ nguồn cơn, chỉ biết rằng sự đổ nát của Minh Thành xảy ra trong chớp mắt, không một dấu hiệu cảnh báo. Những cỗ máy vốn là biểu tượng của sự tiến bộ đã quay lưng lại với con người. Và trong khoảnh khắc đó, thế giới của Duy Thanh sụp đổ.
Cha của anh, một nhà khoa học tài ba, là một trong những nạn nhân đầu tiên của cuộc thảm họa. Cả thế giới dường như quay lưng lại với Duy Thanh. Nhưng anh biết sự thật không chỉ đơn thuần là những điều hiển hiện. Có một thế lực ẩn sâu hơn, và anh đã dành cả tuổi trẻ để truy tìm điều đó.
---
Minh Hà đứng bên ngoài hành lang, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển nhỏ trong tay. "Chúng ta cần tìm cách kích hoạt lại hệ thống. Nếu không, cửa trung tâm sẽ tự động đóng lại vĩnh viễn." Cô dừng lại một lúc, rồi nói thêm với vẻ lo lắng: “Họ có thể đang theo dõi chúng ta.”
Duy Thanh biết cô nói đúng. Trong bóng tối của Minh Thành, không chỉ có sự sụp đổ của các cỗ máy tự hành. Một thế lực khác — những kẻ kiểm soát bóng tối — luôn theo sát mọi di chuyển của anh. Đó là lý do tại sao anh phải cẩn thận trong từng bước đi.
"Chúng ta sẽ đối phó với chúng khi đến lúc," Duy Thanh đáp gọn, ánh mắt ánh lên sự kiên định.
Anh bước tiếp, lựa chọn con đường bên phải — nơi có ánh sáng lấp lánh. Dù có nguy cơ, đó vẫn là lựa chọn ít rủi ro nhất vào lúc này. Mỗi bước đi, âm thanh của những tấm sắt rỉ vang vọng trong không gian trống trải. Cánh cửa cuối hành lang bật mở, và anh bước vào một căn phòng rộng lớn.
Phòng điều khiển chính của Minh Thành. Ngay giữa căn phòng là một bảng điều khiển khổng lồ, các màn hình lớn chạy dài dọc theo tường, hiển thị những dữ liệu cũ kỹ nhưng vẫn hoạt động. Không có bất kỳ sinh vật sống nào ở đây, chỉ còn lại những cỗ máy đã bỏ hoang, nhưng chúng vẫn hoạt động như thể chờ đợi một mệnh lệnh cuối cùng.
Duy Thanh bước lại gần bảng điều khiển. Những con số và ký tự nhảy múa trước mắt anh, các dòng mã chạy liên tục trên màn hình. Bên cạnh anh, Minh Hà bắt đầu thiết lập các thiết bị mà họ đã mang theo. Họ cần khởi động lại hệ thống để mở cửa trung tâm, nhưng điều này không hề đơn giản.
"Anh chắc chắn chúng ta đang làm đúng không?" Minh Hà hỏi, giọng cô căng thẳng.
"Chúng ta không còn đường lui," Duy Thanh đáp, tay bắt đầu nhập các lệnh vào bảng điều khiển. Những ký ức từ quá khứ dường như dội lại trong đầu anh — ký ức về cha anh, về cuộc sống cũ, về sự sụp đổ của một thành phố từng rực rỡ. Anh biết rằng đây là cơ hội duy nhất để khám phá sự thật đã bị che đậy từ lâu.
Khi những ngón tay anh lướt trên bàn phím, hệ thống bắt đầu khởi động lại. Một loạt tiếng động vang lên, các máy móc trong phòng từ từ sáng đèn. Nhưng ngay lúc đó, Duy Thanh cảm nhận một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Có thứ gì đó không đúng.
Anh quay lại nhìn Minh Hà, đôi mắt cô cũng ánh lên sự lo ngại. Họ không hề cô đơn trong căn phòng này.
"Chúng đến rồi," Duy Thanh thầm nghĩ.
Ngay khi anh chuẩn bị nói điều gì đó, một âm thanh lớn vang lên từ phía sau. Những bóng đen xuất hiện từ hành lang, di chuyển nhanh nhẹn và không tiếng động. Duy Thanh chỉ có vài giây để phản ứng, nhưng đó cũng đủ để anh rút vũ khí ra.
"Minh Hà, bảo vệ hệ thống!" Anh hét lên, lao về phía trước để đối mặt với những kẻ địch ẩn mình trong bóng tối.
Một cuộc chiến khốc liệt sắp bắt đầu, và Duy Thanh biết rằng sự sống còn của họ phụ thuộc vào khả năng chống trả của anh. Nhưng hơn cả, anh biết rằng sự thật anh đang tìm kiếm đã quá gần — và anh sẽ không để ai cản trở mình.