[Zhihu] Mộng Cũ Khó Quên

Chương 4


3 ngày

trướctiếp

Chu Trạch Xuyên rất thích chơi một loại nhạc cụ có tên là piano. 

Trong khoảng thời gian lớp 8, ngoài việc học ra thì tôi chỉ đến nhà anh để nghe anh chơi piano. 

Tôi không biết tại sao những phím đen trắng kia lại có thể phát ra những âm thanh dễ chịu như vậy. 

Tôi bảo với anh: 

- Em muốn học. 

Nhưng anh lại nói rằng: 

- Em hợp làm khán giả hơn. 

Khi tôi tức giận thì anh liền đưa cho tôi vài món ăn vặt mới mua. 

- Chỉ có khán giả mới được hưởng đãi ngộ như vậy. 

Tôi ôm bịch đồ ăn vặt ra khỏi nhà anh, không ngờ lại gặp ba tôi đang đứng chờ ở ngoài cửa. 

Mặt mày ông ấy um ám, rồi nói với giọng điệu khó đoán: 

- Biết về nhà rồi à?

Chu Trạch Xuyên đi theo sau tôi nói:

- Chú à, là con đã bảo Tư Tư qua giúp đó. 

Ba tôi mỉm cười, rồi bất ngờ không nổi giận nữa: 

- Không sao, chú gọi nó về nhà ăn cơm thôi…người nhà đang lo lắm rồi. 

Sau khi anh đóng cửa, thì ông ấy lại đá một cái vào lưng tôi. 

- Đồ vô ơn. 

Đồ ăn vặt rơi vãi khắp nơi, tất cả đều bị mẹ tôi ném vào thùng rác, cùng với đó là cuốn nhạc piano mà Chu Trạch Xuyên đã để ở trong túi. 

Tôi chợt hiểu ra, trong thế giới của tôi sẽ không có piano. 

Cho nên, khi Chu Trạch Xuyên lại mời tôi làm “khán giả”, thì tôi đã từ chối anh. 

Anh cúi đầu rồi bình thản hỏi: 

- Em làm sao thế? 

Tôi trả lời: 

- Anh chơi đàn không hay lắm. 

Rồi tôi quay người đi và khóc. 

Từ đó trở đi, tôi không còn thường gặp anh nữa. 

Vì em trai tôi bị ốm, tôi phải ở nhà cả ngày để chăm sóc thằng bé và giúp mẹ một số việc vặt. 

Lúc đó, tôi rất sợ sấm chớp, âm thanh to như vậy, giống như vô số lần ba tôi đang gào thét vậy.

Vào một đêm sấm sét ầm ầm, bản tin phát sóng thông báo về cơn bão, yêu cầu mọi người ở nhà và không nên đi ra ngoài. 

Nhưng em trai tôi hết thuốc, mẹ bảo tôi đi mua. 

Bà ấy đưa cho tôi một chiếc ô, dặn tôi giữ thuốc cho cẩn thận đừng để bị ướt. 

Tôi còn chưa chạy đến cửa hiệu thuốc, thì đã thấy ở đầu ngõ có người đang đánh nhau. 

Là Chu Trạch Xuyên. 

Anh đã cởi áo khoác ngoài, mưa đã làm ướt chiếc áo sơ mi để lộ vóc dáng gầy gò của anh. 

Trước đó trong lòng tôi, anh luôn là một học sinh gương mẫu. 

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, khi anh đánh nhau cũng có thể đẹp trai đến vậy. 

Đối phương khoảng bốn, năm người đều là những gã cao khoảng 1m80, có lẽ một cú đấm của họ cũng có thể khiến tôi ngất được rồi. 

Tôi cũng không biết tại sao, nhưng khi thấy một người nào đó rút dao định tấn công anh một cách bất ngờ, thì tôi lại lao về phía anh. 

Tôi nhảy lên lưng của người đó, rồi cắn thật mạnh vào tai hắn. 

- Mục Tư Tư! 

Phía sau vang lên tiếng gọi đầy lo lắng của Chu Trạch Xuyên. 

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn hất ngã xuống đất, rồi ngất đi. 

Cuối cùng tôi lại tỉnh dậy trong bệnh viện. 

Từ đó, Chu Trạch Xuyên càng đối xử tốt với tôi hơn nữa. 

Anh luôn xoa đầu tôi, lo lắng rằng cú ngã đó làm tôi bị chấn thương ở đầu, nhỡ may khi đi thi không thể đứng hạng nhất thì phải làm sao?  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Anh không biết rằng, tôi đã lâu rồi không còn đi học nữa. 

Còn ba mẹ tôi, họ hoàn toàn không quan tâm đến điểm số của tôi. Nếu không phải vì sự cương quyết của bà ngoại quá cố, thì bọn họ thậm chí còn không chịu đóng học phí cho tôi. 

Do thường xuyên bị nhốt trong nhà, nên những người bạn ít ỏi của tôi cũng dần xa cách. 

Tôi trốn ở trong nhà vệ sinh, vừa giặt đồ vừa suy nghĩ. 

Cuộc đời của tôi không nên như thế này… 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp