[Zhihu] Mộng Cũ Khó Quên

Chương 3


3 ngày

trướctiếp

Tôi không có anh trai, nhưng có một đứa em hai tuổi. 

Thằng bé trắng trẻo, mũm mĩm rất đáng yêu. Mẹ tôi cả ngày ôm chặt thằng bé như thể đang bảo vệ khỏi cướp, còn đối với tôi thì lại đề phòng. 

Vào một ngày trong kỳ nghỉ hè, mẹ tôi đi vệ sinh thì bỗng dưng em trai òa khóc lên. 

Tôi hoảng hốt bế em trai đến cửa nhà vệ sinh, mẹ tôi vừa mở cửa liền đẩy tôi ra và cho tôi một cái tát. 

- Mục Tư Tư, nó là em trai con…sao con lại đánh thằng bé làm gì hả?! 

Bà ấy hét lên với tôi khiến tôi tôi sợ hãi mà vô thức buông tay ra. 

Em trai bị đập đầu vào khung cửa và chỗ đó bị sưng lên. 

Tôi run rẩy cắn răng: 

- Con không có…con không đánh em ấy.

Tối hôm đó, ba tôi đã cầm chai rượu  đập vào lưng tôi. 

- Mày là đồ khốn nạn, làm lỡ mất việc tao đi uống rượu với Vương tổng. 

- Cút ra ngoài quỳ đi, nhìn thấy là bực mình rồi. 

- Hai ngày này đừng cho nó ăn, ngay cả con trai bảo bối của tao mà cũng dám đánh. 

Vương tổng mà ông ấy nói cũng đến nhà tôi. 

Đó là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, bụng phệ đang nheo mắt nhìn về phía tôi. 

- Trời ạ, lão Mục không phải tôi đã bảo với ông rồi à… con gái thì không thể đánh như vậy. 

Ông ta cúi người xuống, đầu ngón tay xoa xoa vào lòng bàn tay tôi. 

Tôi hất tay ông ta ra, không nói một lời rồi quỳ ở cửa. 

Sau đó, đèn trong phòng khách tối đi.

Mẹ tôi bế em trai lên giường đi ngủ:

- Chồng à, anh nhanh lại đây…hôm nay con trai biết gọi mẹ rồi đấy. 

Tôi quỳ ở ngoài, toàn thân lạnh buốt. 

Bên cạnh mọi người không ngừng đi qua đi lại. 

- Con bé này chắc lại phạm lỗi rồi. 

- Nghe ba mẹ con bé bảo rằng, hình như con người nó rất xấu tính, còn hay gây chuyện nữa. 

- Vậy thì không trách được, phải dạy dỗ cho đàng hoàng, nếu không sau này sẽ coi trời bằng vung. 

Tôi nghe thấy những lời nói này mà cảm thấy tê dại. 

Khi tiếng bước chân vang lên trong hành lang, tôi nghĩ rằng mình sắp lại bị chế giễu rồi. 

Nhưng không hề có chuyện đó. 

Người đó đi đến rồi dựng lại trước mặt tôi. 

Tôi vô tình ngẩng đầu lên, thì chạm phải một đôi mắt sâu thẳm. 

Chu Trạch Xuyên đang đeo một chiếc ba lô màu đen, mím môi và hỏi:

- Em gái, ba mẹ em lại lên cơn rồi à? 

Tôi cúi đầu, lưng thẳng tắp không thèm để ý đến anh. 

Nhưng tiếng bụng liên tục kêu “ọc ọc” vẫn khiến tôi cảm thấy xấu hổ.  ( truyện trên app T Y T )

Anh lấy từ trong ba lô ra một củ khoai lang nóng hổi và đưa cho tôi. 

Tôi cũng muốn có chút khí phách, nhưng hai tay lại vô thức đã nhận từ bao giờ. 

Chu Trạch Xuyên mở cửa, ngẩn người một lát do dự rồi lại nhìn tôi hai cái. 

Sau một lúc, anh xoa xoa trán: 

- Kệ đi, sao lại để anh thấy được chứ. 

Vừa hay anh đang nghe một cuộc điện thoại, liền vẫy tay về phía tôi: 

- Vào đây ăn một chút gì đó đi. 

Tôi nói: 

- Anh …

Anh tò mò hỏi: 

- Làm sao vậy? 

Tôi trả lời: 

- Anh trông rất giống mấy kẻ buôn người trên tivi. 

Bầu không khí im lặng mất vài giây. 

Một tiếng cười lớn phát ra từ trong điện thoại của anh: 

- Hèn chi không chơi game với tôi, thì ra là đang tán tỉnh cô bé nào. Em gái à, năm nay em bao nhiêu tuổi thế?

Tôi đáp:

- 13. 

Lại một khoảng lặng, người đối diện khinh bỉ nói với Chu Trạch Xuyên: 

- Cầm thú. 

- … 

Chu Trạch Xuyên chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, cũng không hề tức giận. 

Anh cười lên rất đẹp, khác hẳn với tất cả những chàng trai mà tôi đã  từng gặp. 

Có lẽ vì anh đã từng chịu đòn thay tôi, nên bỗng dưng tôi không còn đề phòng anh nhiều như trước nữa. 

Sau đó, tôi vô thức quan tâm đến mọi thứ liên quan đến anh. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp