[Zhihu] Mộng Cũ Khó Quên

Chương 1


3 ngày

trướctiếp

Vào ban đêm, trời mưa rất to.

Đường lên núi lầy lội, tôi ôm chặt Nhị Đản trong tình trạng hôn mê chạy đến trạm y tế. 

Vừa chạy tôi vừa lẩm bẩm nói với thằng bé không ngừng:

- Nhị Đản à, lần sau em còn bỏ nhà đi nữa, thì cô sẽ đánh nát mông em đấy. 

Trạm y tế vào lúc một giờ đêm, sáng rực ánh đèn. 

Điều kỳ lạ là bác sĩ và y tá đều nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sợ hãi. 

Tôi liền giải thích với bọn họ: 

- Tôi là giáo viên tình nguyện, học sinh này bị ướt mưa và đang sốt cao. 

Người y tá tay run rẩy:

- Cô …cô…cô… 

Tôi lau mặt, thì bất ngờ phát hiện có một chất lỏng liên tục chảy từ mắt và mũi. 

Ngoài việc bị tắm mưa thì mùi máu tanh càng ngày càng trở nên nồng nặc hơn. 

Trương Mộng Tiêm, người bạn cùng đi dạy học tình nguyện với tôi chạy đến rồi hét lên:

- Mục Tư Tư, cậu không sao chứ? Ai đó, cứu cậu ấy…cứu cậu ấy đi!

Tôi sững sờ một chút rồi bảo: 

- Không sao đâu, chỉ là bị đá rơi trúng một chút thôi. 

Vừa nãy trên đường đi tìm Nhị Đản, tôi đã bị đá từ vách núi rơi trúng một cái khá mạnh. 

Sau khi hôn mê khoảng mười mấy phút, thì tôi tỉnh lại một cách kỳ diệu. 

Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ không sao. 

Làm gì có người bệnh nào như tôi có thể chạy nhảy như thế chứ, đầu tôi tỉnh táo đến không tưởng. 

Tôi bước về phía trước mấy bước, rồi trông thấy hình ảnh phản chiến của mình trên tường. 

Một người phụ nữ ướt sũng, quần bò thì dính đầy bùn đất, áo sơ mi ngắn tay màu xanh lam bị nhuốm đỏ.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rền rĩ bóng cây rì rào. 

Một cơn thắt ở ngực, tôi đột nhiên cảm thấy đau nhói ở phía ngực, hai chân mềm nhũn ra tất cả cơ quan như thể đột nhiên rơi vào trạng thái suy kiệt. 

Có mấy người khiêng tôi lên bàn phẫu thuật, nhưng bác sĩ ở bên cạnh đang âm thầm lắc đầu. 

- Hãy liên lạc với ba mẹ của cô ấy đi. 

Tôi nắm chặt tay của y tá và bừng tỉnh:

- Không cần. 

Bỗng nhiên tôi nhận ra, có lẽ tôi phải chết rồi. 

Một nhóm người đứng vây quanh giường của tôi với những gương mặt xa lạ, và ánh mắt đầy sự thương cảm. 

Bỗng dưng tôi rất nhớ rất nhớ Chu Trạch Xuyên. 

Thực ra, tôi luôn nhớ anh, lúc ăn cơm…lúc chạy bộ…ngay cả lúc đi ngủ cũng nhớ. 

Chỉ có điều vào lúc này, nỗi nhớ này hoàn toàn đã đạt đến giới hạn rồi, tôi không thể kiềm chế nổi nữa. 

Tôi loạng choạng chạy xuống khỏi giường, toàn thân đau đớn tê dại. 

Trương Mộng Tiêm chạy đến ôm tôi trong nước mắt:

- Đừng cử động nữa, cậu sẽ chết đó! 

Tôi muốn đi tìm Chu Trạch Xuyên, nhưng tôi nhớ ra nơi đây cách anh khoảng hai nghìn km. 

Nếu ngồi tàu hỏa thì quá chậm, còn đi máy bay có thể không qua được kiểm tra an ninh. 

Tôi cầm chặt điện thoại, muốn gọi video cho anh, nhưng lại sợ rằng bản thân trong tình trạng này sẽ khiến anh hoảng sợ. 

À… đúng rồi, anh sắp kết hôn với Phương Đình rồi. 

Nếu thấy máu thì có lẽ sẽ không may mắn. 

Cuối cùng, tôi chỉ gửi đi hai tin nhắn. 

- Anh …

- Chúc anh hạnh phúc. 

Đây là lần đầu tiên tôi gọi anh với danh nghĩa là “anh trai”. 

Một lúc sau, một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện trước mắt tôi. 

Bỗng dưng tôi không thể cầm lòng được, nước mắt cứ thế trào ra. 

Cổ họng tôi vừa đau vừa rát, tôi nắm chặt tay Trương Mộng Tiêm:

- Cậu có thể…giúp mình tìm một người tên là Chu Trạch Xuyên có được không… 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp