[Zhihu] Mộng Cũ Khó Quên

Chương 5


3 ngày

trướctiếp

Tôi vẫn luôn nhớ về mùa thù của năm ấy. 

Ba mẹ tôi vốn đã không thích người con gái này, trong quan niệm của bọn họ, thì con gái sinh ra chỉ để làm vợ cho người khác, còn con trai thì mới là con của mình. 

Mẹ tôi không đi làm, ở nhà nội trợ chăm sóc em tôi, trong khi ba tôi thì liên tục gặp khó khăn trong việc kinh doanh. 

Tối hôm nay là sinh nhật 14 tuổi của tôi, ba bất ngờ mua cho tôi một chiếc bánh kem lớn. 

Mẹ tôi thì dẫn em trai ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại mình tôi, ba và một người bạn của ba——chính là Vương tổng, người thường xuyên cùng ba uống rượu. 

Từ khi tôi có nhận thức, tôi chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật cả. 

Đêm hôm ấy tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nên không tài nào ngủ được. 

Đêm khuya, cửa phòng bỗng dưng mở ra. 

Vương tổng xoa bụng gã rồi đi đến bên cạnh giường của tôi: 

- Tư Tư à, bố con bảo ta đến đây, nên con ngoan ngoãn đi đừng có nhúc nhích nhé. 

Ông ta nói bằng giọng điệu khiến người ta buồn nôn:

- Con thích váy đẹp không? Chú sẽ mua cho con, bộ đồ ngủ này không hợp đâu mau cởi nó ra đi. 

Ông ta nghĩ rằng tôi sẽ không phản kháng.

Cho đến khi tôi nhặt được cây kéo trên tủ đầu giường, và đâm thật mạnh vào cổ ông ta. 

Tiếng la hét của ông ta đã thu hút sự chú ý của ba tôi đến.  ( truyện trên app tyt )

Ông ấy đã tát tôi một cái, khiến nước mắt trong mắt tôi lại chảy ngược vào. 

Trong mắt ông ấy không hề có một chút nào thương xót dành cho tôi: 

- Hiểu chuyện một chút được không thế? 

Lúc này tôi mới chợt hiểu ra, chắn hẳn ba tôi đã mang tôi ra để có một giao dịch nào đó với lão Vương tổng. 

Hai bên đã giằng co rất lâu, cuối cùng tôi đã chịu nhượng bộ: 

- Ba ơi, con có thể đi ăn chút gì được không?

Cuối cùng ông ấy đã có một chút cảm giác tội lỗi, dẫn tôi ra ngoài phòng khách để ăn phần bánh còn lại. 

Khi bọn họ không để ý, tôi đi chân trần mở cửa và chạy rất nhanh ra ngoài. 

Tôi chạy về phía đồn cảnh sát. 

Việc báo cảnh sát là việc mà Chu Trách Xuyên đã dạy tôi. 

Anh bảo rằng, “em phải học cách phản kháng, không ai có quyền đánh em cả.”

Ba tôi và lão Vương tổng đều rất béo, nên khi đuổi theo tôi rất lâu mà vẫn chẳng thể đuổi kịp. 

Sau đó, cảnh sát đưa tôi về nhà. 

Ba tôi chỉ cười cợt rồi nịnh nọt bảo rằng: 

- Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi…đứa trẻ đang nói đùa thôi mà. 

- Tôi là ba của con bé, tôi sẽ bảo vệ nó cho dù có chuyện gì xảy ra. 

Tôi tuyệt vọng nhìn cảnh sát đến rồi rời đi. 

Chuyện lớn như vậy xảy ra, ba tôi đương nhiên sẽ không để tôi yên. 

Ông ấy kéo tai của tôi, rồi ném tôi ra ngoài và đóng cửa lại, bảo tôi cút đi từ nay về sau ông ấy sẽ không cho tôi một xu nào nữa. 

Tôi mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, rồi đi đến cửa nhà của Chu Trạch Xuyên gõ cửa. 

- Anh …có thể để em ở lại một khoảng thời gian không? 

- Em có thể viết giấy nợ và sẽ không ăn chặn tiền của anh đâu… 

Tôi nói một lúc thì giọng bỗng trở nên nghẹn ngào. 

- Em học rất giỏi, sau khi tốt nghiệp đại học nhất định sẽ tìm được việc làm, lúc đó em có thể trả cho anh rất nhiều tiền… 

Tôi không biết đại học là như thế nào, nhưng nghe các thầy cô nói chỉ khi tốt nghiệp đại học thì mới có tương lai. 

Trước mặt tôi yên lặng rất lâu, im ắng đến nỗi tôi tưởng rằng Chu Trạch Xuyên sẽ đóng sập cánh cửa đó “rầm” một cái. 

Cho đến khi anh cúi người xuống, giọng nói vẫn ấm áp như mọi khi. 

- Em gái…

- Còn muốn nghe đàn nữa không? 

Đôi mắt anh sâu thẳm, giống như đại dương mênh mông vậy. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp