[Zhihu] Mộng Cũ Khó Quên

Chương 2


3 ngày

trướctiếp

Chu Trạch Xuyên. 

Lần đầu tiên tôi viết ba chữ này trong nhật ký khi tôi 13 tuổi, là vào buổi tối hôm đó, anh đứng trước mặt tôi và bị ba tôi đánh ba roi. 

Ba tôi là một thương nhân xuất thân từ nông thôn, ông ấy luôn không thích tôi và cho rằng tôi là “thứ nuôi tốn cơm”.

Kể từ khi em trai tôi xuất hiện, thì sự chú ý của ba và mẹ tôi hoàn toàn dồn hết vào thằng bé. 

Từ việc vặt như con trai cần đổi hãng tã lót, đến việc quan trọng như sau này sẽ mua nhà cho con trai ở đâu. 

Bọn họ đều lên kế hoạch rất rõ ràng.

Chỉ có tôi, là không nằm trong kế hoạch của họ. 

Tôi mặc những bộ quần áo cũ được xin từ họ hàng, run rẩy không dám làm họ tức giận, ngay cả băng vệ sinh khi đến tháng cũng không dám mua. 

Dù như vậy, nhưng tính cách ba tôi vẫn sáng nắng chiều mưa. 

Khi ăn cơm ông sẽ đột nhiên đá mạnh vào chân tôi, rồi còn chửi lớn là “thứ nuôi tốn cơm”. 

Hoặc khi có khách, thì ông ấy sẽ luôn tự hào mà sỉ nhục người khác như: 

- Phụ nữ thì phải biết nghe lời. 

- Tôi đối xử với nó rất tốt rồi, phụ nữ thời xưa còn không được ngồi chung bàn ăn cơ. 

Ông ấy bảo tôi đi rửa bát, nấu cơm và giặt quần áo cho cả gia đình. 

Tôi còn chưa kịp phản kháng thì ông ấy đã kéo quần tôi ra, rồi rút thắt lưng quất vào người tôi thật mạnh. 

Cửa nhà không đóng, nên người đi qua đường sẽ hay đứng lại mà hóng chuyện. 

Tiếng khóc của tôi hòa lẫn trong âm thanh trò chuyện của bọn họ. 

Lúc đó, Chu Trạch Xuyên vừa mới vào đại học, anh đã thuê căn phòng ở ngay cạnh nhà tôi. 

Một cậu thiếu niên 18 tuổi, sáng lạn và điển trai như ánh mặt trời buổi sáng mùa xuân. 

Anh cởi áo khoác của mình và đắp lên người tôi, rồi nắm chặt tay ba tôi đang giơ lên: 

- Chú à, em ấy là con gái của chú. 

Ba tôi “hừ” một cái rồi nói: 

- Con gái của tôi, thì tôi muốn đánh thế nào thì đánh thế đó!

Ánh mắt Chu Trạch Xuyên dần trở nên lạnh lùng: 

- Vậy chú có biết, bạo hành gia đình là phạm pháp không? 

Ba tôi đang say rượu, mặt đỏ bừng đáp: 

- Hả? Thật sao? 

- Tôi sợ quá. 

- Liên quan đếch gì đến cậu. 

Sau đó ông ấy đẩy Chu Trạch Xuyên ra, rồi giơ thắt lưng lên và quất mạnh vào người tôi. 

Tôi vô thức nhắm mắt lại, nhưng trên người lại không có cơn đau nào như tôi đã tưởng tượng. 

Chu Trạch Xuyên đã chắn trước mặt tôi, và bị ba tôi đánh ba roi. 

Đôi tay từng chơi piano hiện lên những vệt máu.  ( truyện trên app T Y T )

Anh không hề nhíu mày, với vẻ mặt lạnh lùng và hỏi người đứng ở cửa: 

- Đã quay lại hết chưa? 

Người kia trả lời: 

- Quay hết…quay lại hết rồi. 

- Tống ông ấy vào tù! 

- Sao còn đánh người lung tung như vậy chứ… 

Ba tôi bỗng dưng trở nên lúng túng, lẩm bẩm bảo rằng mình say rượu không biết gì cả, rồi đóng cửa đi ngủ. 

Tôi nhìn đôi tay đỏ ửng của Chu Trạch Xuyên và hỏi: 

- Có đau không? 

Anh cúi đầu xuống và nói với giọng dịu dàng: 

- Em gái à, giờ thì em nên gọi anh một tiếng “anh trai” đi chứ. 

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh và bảo: 

- Tôi không có anh trai. 

Tôi không hiểu, nhà tôi tệ như vậy…sao anh lại muốn làm anh trai tôi chứ? 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp