Edit: Hiền

Dư An An đi theo hướng bóng đen rời đi, mặc dù con dao chuyên dụng trong tay cô không có tác dụng gì nhiều, nhưng có còn hơn không, cầm thế này cô cảm thấy can đảm hơn nhiều.

Càng đi càng xa, bầu trời đã tối đen, bên trai cô vang lên tiếng gầm rú. Âm thanh này không phải của bóng đen, mà giống như...

Cô cẩn thận xác định vị trí của âm thanh. Hình như là... gấu.

Cô sợ hãi, sống lưng lạnh buốt, tay vô thức siết chặt con dao.

Sau đó âm thanh tranh giành "bang bang" truyền tới, cô nắm chặt con dao chuyên dụng dài chưa đầy 10 cm trong tay, trong lòng thầm nghĩ sau này vào rừng nhất định phải mang theo con dao rựa dài 50 cm mới được.

Lúc này mà tiến lên thì chẳng khác nào nộp mạng, nhưng nếu không bước tới thì chắc chắn bóng đen không thể thoát khỏi con gấu.

Cô cố gắng nghĩ cách, làm thế nào để thoát khỏi móng vuốt của gấu bây giờ.

Nằm xuống giả chết, chết tiệt, đây có lẽ là cách làm ngu ngốc nhất.

Lửa, cô sờ soạng trong túi áo tìm bật lửa. Có bật lửa, cô nhanh chóng cởi áo khoác ngoài rút hết bông bên trong ra, sau đó tìm một cành cây dài rồi quấn chặt quần áo vào.

Đến khi cô chạy tới thì thấy một con gấu đang đứng đối diện với bóng đen. Con gấu đen to lớn, năng ít nhất cũng phải hơn 300 kg, nó há miệng gầm lên, trong trạng thái chuẩn bị tấn công.

Bóng đen siết chặt nắm đấm, hai chân trái phải di chuyển tới lui, sống lưng căng cứng, anh giống như một con báo săn mồi hung dữ đang trong trạng thái chiến đấu, dường như có thể nhận ra sự ác độc, tàn bạo trong mắt anh.

Gấu đen lao tới, đầu ngón chân của bóng đen ghìm chặt xuống đất, anh dùng lực nhảy lên, nắm đấm lao thẳng đập vào mặt gấu đen. Một cú xoay người, một cú đá vòng vô cùng đẹp mắt trúng thẳng đầu gấu đen mà không thể né tránh. Gấu đen gầm lên, cơ thể lắc lư mấy cái rồi lùi về phía sau nửa bước.

Sự khác biệt rất lớn về sức mạnh thể chất của con người và gấu. Các kỹ năng và động tác tiêu chuẩn của bóng đen tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được. Chắc chắn anh là một võ sĩ mới có bản lĩnh thâm hậu như thế này.

Miệng gấu đen đẫm máu gầm lên giận dữ, Dư An An vội vàng đốt áo của mình. Ngọn lửa ngay lập tức đốt cháy sợi cotton có chứa thành phần sợi hóa học, cô lao thẳng về phía con gấu đen.

Gấu sợ lửa, rất nhiều động vật khác cũng sợ lửa. Đây là kinh nghiệm sinh tồn cơ bản trong rừng sâu.

Gấu đen nhìn thấy quả cầu lửa lao tới thì thân hình nặng nề nghiêng ngả, loạng choạng vài lần mới đứng vững được.

Dư An An lấy hết can đảm đâm cành cây vào thẳng người gấu đen. Con gấu đen hoảng loạn liên tiếp né tránh.

Sau vài lần cố gắng, do bản tính sợ lửa nên gấu đen đã hoảng sợ bỏ chạy.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Đến khi gấu đen chạy xa, hai chân Dư An An mềm nhũn, cô quay đầu nhìn về phía bóng đen. Anh đã bị thương, trên cánh tay còn có vài vệt máu,

Hai người quay trở lại căn lều, Dư An An lấy hộp sơ cứu ra. Bóng đen nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô thì đột nhiên mở miệng: "Không chết được."

Đây là câu nói ngoài những từ như "Cô là ai", "Dư An An", "Tôi" mà cô nghe được.

Mặc dù chỉ là người lạ, nhưng trong hai ngày qua, hai người đã nương tựa vào nhau, giúp đỡ lẫn nhau, cô cũng nảy sinh chút tình cảm. Tất nhiên, chủ yếu là do bóng đen là người bạn đồng hành tốt nhất, có thể kiếm ăn, có thể vác ba lô, còn có thể bắt rắn, chiến đấu với thú dữ.

Trên tay của bóng đen có ba vết móng vuốt, may mà không bị trầy xước quá sâu. Sau khi khử trùng xong, cô băng bó vết thương lại.

Dư An An nhìn cánh tay săn chắc, vừa đen sạm vừa bẩn thỉu của anh, cô liếc nhìn về phía dòng suối cách đó không xa rồi nói: "Ừm, ngoại trừ vết thương không thể chạm vào nước, tôi nghĩ anh nên đi tắm đi."

Bóng đen ngây người một hồi lâu, sau đó cúi đầu không nói gì.

Không có thức ăn nên chỉ có thể uống nước và ăn lương khô.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì lương khô chỉ duy trì được đến lúc mặt trời lặn hôm sau thôi.

Cô lấy hai viên giảm đau và Ibuprofen đưa cho bóng đen uống, mặc dù không giúp ích được nhiều cho vết thương, nhưng nó cũng có tác dụng nhất định.

Sáng sớm hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng nước bắn tung tóe. Cô chui đầu ra khỏi túi ngủ thì thấy bóng đen đang đứng bên cạnh dòng suối cách đó không xa.

Cô vội vàng xỏ giày chạy tới: "Tay anh bị thương, không được để dính nước đâu."

Bóng đen ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục mò mẫm trong dòng nước sâu chưa tới thắt lưng. Toàn thân anh ướt sũng giống như đang tắm, nhưng trông tư thế không giống lắm.

"Anh mau lên đi, không được để vết thương dính nước đâu."

Bóng đen đột nhiên đứng thẳng dậy, hai tay anh ôm chặt con cá lớn đang cố gắng vùng vẫy thoát ra.

Hai mắt Dư An An đột nhiên sáng lên, cô vui vẻ nói: "Anh bắt cá à, tuyệt quá, chúng ta có cá ăn rồi."

Ngoại trừ nướng với luộc lên thì không còn cách chế biến nào khác. Nhưng cách xử lý tốt nhất vẫn là nướng lên rồi ăn.

Dư An An đi nhóm lửa, nhưng bóng đen vẫn mò mẫm trong dòng suối một lúc lâu. Đến khi anh đi lên thì cơ thể ướt sũng, những giọt nước lăn xuống khỏi cơ thể cường tráng của anh.

Ngoại trừ những phần da thịt đen sạm lộ ra dưới lớp quần áo rách nát thì dường như có thể thấy được màu da trắng sáng của anh sau khi tắm rửa xong. Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, mặc dù tóc tai và râu ria không được chải chuốt, nhưng gương mặt đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

"Anh phải gội đầu sạch rồi buộc lên mới được."

Bóng đen dừng một lúc, sau đó quay người nhảy xuống suối lần nữa.

Khóe miệng Dư An An giật giật, sao cô lại nhiều chuyện thế chứ.

Đến khi quay lại, cơ thể bóng đen ướt sũng đứng trước mặt cô, đôi mắt đen láy nhìn cô giống như đứa trẻ đang chờ nhận xét vậy.

Lông mi Dư An An chớp chớp, trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngợi. Bóng đen cao to mạnh mẽ, thân hình gân guốc, cơ bắp cuồn cuộn sau những lớp vải rách rưới, làn da màu đồng đã phơi nắng suốt một thời gian dài, trông anh vừa hoang dã vừa nghịch ngợm.

Sau khi gội đầu xong, tóc dính sát vào hai bên gò má của anh, đôi mắt đen tuyền nhưng dường như lấp lánh một tia sáng.

Cô ho khan nói: "Gì nhỉ, người anh ướt hết rồi. Anh có cần cởi..." Cô nói tới đây rồi chỉ vào quần của anh, áo thì không cần thiết lắm, nhưng mặc quần ướt như thế này thì không bị bệnh cũng cảm thấy rất khó chịu.

Bóng đen đứng bất động tại chỗ, hình như anh hơi xấu hổ. Dư An An nghĩ một lát liền đưa chiếc khăn choàng cho anh.

"Anh lau người trước đi, nhóm lửa xong rồi, anh vào trong lều ngồi để tôi hơ quần áo cho anh, được không?"

Bóng đen suy nghĩ một lúc rồi giơ tay nhận lấy chiếc khăn choàng.

Dư An An quay lưng về phía lều, đối mặt với đống lửa đang nướng cá. Bên trong lều phát ra âm thanh sột soạt.

Một lúc sau cô nghe thấy giọng của bóng tối phía sau: "Dư An An."

Đây là lần thứ hai cô nghe thấy anh gọi tên mình, cô vô thức quay đầu lại thì thấy bóng đen thò tay đưa quần áo ra.

Cô cầm lấy rồi nói: "Anh đó, sau này phải nói nhiều lên. Có phải không biết nói chuyện đâu, anh càng không nói thì càng mất đi khả năng ngôn ngữ đó."

Cô đột nhiên nghĩ tới: "Này, cánh tay của anh cần phải khử trùng rồi băng bó lại."

Một hồi lâu không có âm thanh, Dư An An tiếp tục nói: "Anh biết hộp sơ cứu của tôi không? Anh lấy nó ra đây, để tôi khử trùng rồi băng bó vết thương cho anh. Mặc dù không có tác dụng nhiều, nhưng tình trạng của anh rất dễ bị uốn ván. Chúng ta mà không tìm được đường ra thì anh gặp rắc rối to đấy."

Cô là người đề cập tới vấn đề tắm rửa, nếu như cô không nói thì có khi trong tiềm thức của bóng đen cũng không có khái niệm này. Anh may mắn sống sót được lâu như vậy, nếu mà chết vì bị uốn ván thì cô khó mà chấp nhận nổi.

Bên trong truyền đến một số âm thanh bị gió và tiếng chim hót líu lo che lấp. Dư An An lật cá nướng, sau đó dùng dao rạch vài đường để thịt cá chín hơn.

"Lúc trước anh gặp gấu bao giờ chưa?"

"Này, anh có biết vừa nãy anh bắt được một con cá không?"

"Hôm qua tôi nghĩ muốn được ăn cá mà thèm đến chảy nước miếng. Anh giỏi thế, còn bắt được cả cá luôn cơ đấy."

"Anh tìm được hộp sơ cứu chưa? Nếu mà không tìm được thì để tôi." Dư An An nói xong liền quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy bóng đen đi từ trong ra, tư thế nửa ngồi sau đó từ từ đứng dậy.

"Anh!"

"Sao anh lại..."

Dư An An nghẹn họng, bởi vì bóng đen với thân hình cao lớn vạm vỡ đang đứng trước mặt cô, phần thân trên lộ ra ngoài, làn da trắng đen hiện rõ do bị quần áo che khuất.

Quan trọng nhất là phần dưới anh dùng chiếc khăn choàng của cô để quấn ngang hông, che đi bộ phận quan trọng. Nhưng mà cái khăn đó cô dùng để khoác trên người, anh... sao anh lại quấn chỗ đó.

Cô giơ tay vỗ chán, vẻ mặt không nói nên lời.

Cô tặc lưỡi nhìn bóng đen đang dùng hai tay giữ góc khăn choàng, cơ thể co quắp bất an đứng im tại chỗ. Dường như có có thể nhận ra được sự xấu hổ và bối rối trên làn da màu đồng của anh.

Một người đàn ông, thẹn thùng.

Dư An An bật cười.

Cô liếc nhìn anh từ trên xuống dưới: "Không sao, không sao, anh làm như vậy là đúng đó."

Cô nói sau đó giơ tay về phía anh: "Đưa cho tôi hộp sơ cứu."

Bóng đen thấp thỏm nhìn cô, hai tay vẫn ôm chặt chiếc khăn choàng che thân, đứng đó bất động tỏ vẻ oan ức.

Dư An An liếc anh một cái rồi nói: "Xem anh kìa, tôi có thể làm gì được anh chứ?"

Bóng đen không nhúc nhích, dường như càng xấu hổ hơn thì phải.

Có thể bắt gặp một người đàn ông ngại ngùng trong xã hội ngày nay là điều rất hiếm.

Dư An An bày ra vẻ mặt đểu cáng, giơ tay lên xoa xoa cằm, sau đó cười nham hiểm trêu chọc anh: "Không ngờ anh có thân hình đẹp như vậy, hay là cho tôi sờ một chút được không?"

Cô vừa nói vừa chậm rãi đưa đôi tay nhỏ bé về phía anh. Hai tay của bóng đen càng siết chặt lấy góc khăn choàng hơn, cảm giác cơ bắp quanh người anh căng cứng. ( truyện trên app T Y T )

Dư An An thấy anh xấu hổ như vậy thì không trêu chọc nữa. Bóng đen quên hết tất cả mọi thứ, bộ não đơn thuần như một đứa trẻ, cô không được dạy anh những thói xấu. Mặc dù cô cũng không tệ đến thế.

"Đưa túi sơ cấp cho tôi đi, còn đứng ngây ra đó làm gì thế?" Cô nói xong liền trợn mắt nhìn anh, quả quyết đưa tay ra nắm lấy móc túi sơ cấp từ ngón tay của anh.

Dư An An lấy thuốc sát trùng và băng gạc trong túi sơ cấp ra: "Qua đây, dang tay ra."

Bóng đen chậm rãi ngồi xổm bên cạnh, ngoan ngoãn duỗi cánh tay ra trước mặt cô. Ba vết móng vuốt kinh người là vết thương mới nhất, còn những vết sẹo khác rải rác khắp nơi, có thể thấy anh đã trải qua rất nhiều chuyện trong ngọn núi vô danh này.

Cô khẽ thở dài, mở lọ thuốc khử trùng ra rồi nhúng vào bông gòn: "Sẽ hơi đau một chút, nhưng mà khả năng tự lành vết thương của anh cũng mạnh đấy. Nếu như không dính nước thì vết thương sẽ nhanh chóng lành lại thôi."

Cô bôi thuốc khử trùng rồi thổi thổi mấy cái lên vết thương, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: "Đau không?"

Bóng đen chớp chớp mắt rồi lắc đầu.

"Nói đi, đau hoặc là không đau." Giọng điệu của cô mạnh mẽ giống như đang ra lệnh. Cô muốn bóng đen dần dần học cách thích ứng với việc nói chuyện, đây chính là cách tốt nhất để anh khôi phục chức năng ngôn ngữ.

Bóng đen mím chặt môi, Dư An An chỉ nhìn chằm chằm vào anh, không nói gì thì cô cứ nhìn anh chằm chằm vậy đó.

Bóng đen bị ánh mắt hung dữ của cô nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng chịu mở miệng phun ra hai chữ: "Không đau."

Giọng nói của anh rất trầm, thậm chí còn nghe ra được sự trống trải, có thể là do lâu rồi anh không nói chuyện, nên khi cất lời giọng có chút khàn khàn.

Sau khi nhận được phản hồi, cô hài lòng băng bó cho anh, cuối cùng còn thắt thêm cả chiếc nơ bướm: "Đẹp không, chị đây lần đầu tiên băng bó cho người khác đó."

Đột nhiên cô ngửi thấy mùi gì đó, vội vàng quay người lại: "Mẹ kiếp, cá cháy rồi."

Cô vội vàng lật con cá nướng, những thứ trong túi sơ cứu vương vãi khắp nơi. Bóng đen nhìn theo bóng lưng cô, lặng lẽ nhặt chai nước khử trùng, bông gòn và hộp thuốc vương vãi rồi bỏ vào túi sơ cứu một cách có trật tự.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play