Edit: Hiền

Trải qua đêm qua đến bây giờ, cô đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với anh.

Sau khi tiếp xúc, anh không hề tấn công cô, mặc dù anh mất trí nhớ nhưng cũng không phải là người hoang dã, không hề có tính man rợ.

Bóng đen đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn cường tráng nhưng lại không khác gì một đứa trẻ. Ánh mắt anh trong veo bị cô nhìn chằm chằm, hai tay lúng túng buông thõng, còn có chút ngơ ngác nữa.

Chỉ là quá bẩn, quá lộn xộn mà thôi.

Dư An An ăn một ít lương khô, bóng đen gặm nửa con gà nướng còn lại lúc sáng.

"Anh đi theo tôi, có phải muốn đi cùng tôi không?" Cô dựa vào gốc cây, sau đó thu dọn đồ đạc lộn xộn trong ba lô.

Bóng đen nâng cánh tay lên lau vết dầu trên mặt, nhưng mà càng lau thì nó lại càng thêm nhoe nhoét. Có thể do bản thân anh không được thoải mái nên cứ cau mày suốt, thỉnh thoảng lại có vài sợi tóc dính trên mặt.

Bóng đen không nói gì mà đi theo cô đến tận đây. Hai người đều có hơi thở chung, có điểm giống nhau.

Có lẽ bản thân anh cũng không biết phải làm gì, nhưng đi theo cô thế này, chắc hẳn anh đã tìm được cảm giác an toàn.

Bởi vì cô cũng cảm thấy như vậy.

Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, cô đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.

Bóng đen đi theo cô, không gần cũng không xa, luôn giữ khoảng cách khoảng mười mét.

Cô dừng lại, anh cũng dừng lại.

Cô quay đầu, anh liền đứng im bất động.

Dư An An không còn cách nào khác, vẫy tay ra hiệu kêu anh tới gần.

Bóng đen đứng im mất một lúc, có thể lúc này não anh đang load, sau đó anh bước về phía cô.

Cô vỗ vỗ vào ba lô: "Anh có thể xách ba lô giùm tôi một lúc được không? Nặng quá." 

Mang vác trong lượng nặng đã tiêu hao rất nhiều sức lực của cô. Mà thể lực không đủ là một vấn đề lớn, càng đi xa thì tình trạng thiếu thể lực của cô càng lộ rõ. Cô phải cố gắng thoát ra khỏi khu rừng sâu này.

Những đồ có thể bỏ đều vứt đi hết rồi, nhưng những đồ không thể bỏ bắt buộc phải để trong ba lô. Đây toàn là những đồ dùng thiết yếu cho sinh tồn, có thể dùng để bảo vệ mạng sống.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Bóng đen hiểu ý của cô liền gật đầu.

Dư An An cởi ba lô ra, bóng đen giơ đôi tay ngăm đen chắc khỏe của mình nhận lấy, khoác trên vai một cách uyển chuyển như nước, hoàn toàn theo bản năng.

"Hành động vừa rồi của anh là theo bản năng phải không." Cô hơi ngạc nhiên.

Đúng là hành động khoác ba lô của bóng đen làm theo trực giác chứ không suy nghĩ nhiều, nhưng anh lại bị lời nói của Dư An An làm cho ngây người.

Thấy anh chìm đắm trong suy nghĩ, cô vội vàng xua tay: "Không sao không sao, trong tiềm thức của anh vẫn còn trực giác, đây là chuyện tốt. Nếu chúng ta thoát ra được ngoài, tôi nhất định sẽ tìm người nhà giúp anh."

Bóng đen chớp chớp mắt, cuối cùng "ừm" một tiếng nặng nề.

Sau khi bỏ ba lô ra, cô cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác bước đi như bay.

Hai người đi bộ tới khi trời ngả tối, họ phải tìm một nơi để nghỉ ngơi, quan trọng là phải có cả nguồn nước.

Đi lâu như vậy, bóng đen còn khoác ba lô, anh không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào. Đúng là đàn ông có khác, thể lực lúc nào cũng tràn trề.

Trước khi trời tối, cuối cùng cô cũng tìm được nguồn nước, một dòng suối nhỏ không sâu cũng không cạn và trong vắt có thể nhìn thấy đáy.

Cô quyết định dựng lều ở đây, sau đó đặt đồ xuống rồi nghỉ ngơi vài phút. Cô nhờ bóng đen đi tìm cành cây để nhóm lửa.

Cô đi múc một hộp nước, dựng kệ ra để nhóm lửa.

Bóng đen nhặt cành cây xong rồi rời đi tiếp, không biết anh đi đâu nữa, dù sao cô cũng không quản được. Đầu tiên phải giải quyết vấn đề nước uống trước.

Đun sôi nước, để nguội rồi đổ vào chai, cô múc một hộp nước khác rồi đặt lên kệ.

Cô vốc một vốc nước rồi rửa mặt bên bờ suối, mặt vừa khô vừa bụi bặm, cả người cảm thấy rất khó chịu.

Lúc quay lại thì đã thấy bóng đen mang theo một con thỏ về tới.

Hai mắt Dư An An mở to, sáng bừng. Có bóng đen cùng đồng hành, cô cảm thấy đây là chuyện vô cùng tốt, vừa vác nặng được, vừa có thịt ăn.

Mặc dù cô cảm thấy thứ này không ngon lắm, không có gia vị, hương vị của thịt thỏ có chút khó nuốt.

Nhưng bây giờ có thịt ăn, có thể lấp đầy cái bụng thì còn kén chọn cái quỷ gì nữa.

Màn đêm buông xuống, Dư An An dựng lều xong, cô ngồi ôm đầu gối nhìn bóng đen đối diện vẫn đang ăn thịt thỏ, anh ăn rất ngon lành, không sót lại một miếng nào.

Cô ăn cũng no rồi uống chút nước, ngồi bên cạnh đống lửa để sưởi ấm.

"Sao lại ăn thịt thỏ? Thỏ đáng yêu như thế mà." Dư An An cố ý giả vờ khóc lóc nói. Cô muốn thay đổi bầu không khí để bản thân quên đi tình thế khó khăn lúc này.

Động tác gặm đùi thỏ của bóng đen dừng lại, trong miệng anh vẫn đang ngậm miếng thịt khó hiểu nhìn cô. ( truyện trên app T Y T )

Dư An An nhún vui nói: "Đó là lời nói của một nữ diễn viên phụ trong phim, không được ăn thịt thỏ, tôi cũng tuổi thỏ, bla bla,... Có phải rất muốn đánh người không hả."

Bóng đen không nói chuyện, anh cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng hình như Dư An An nhận thấy khóe môi anh đang giật giật.

Sau khi ăn uống no say xong, Dư An An đứng lên chuẩn bị vào trong lều ngủ.

Bóng đen dựa lưng vào gốc cây sưởi ấm, ngọn lửa gần tàn, anh liền cho thêm củi vào.

Dư An An mở lều ra, nhìn thấy bóng đen vẫn ngồi bên đống lửa, cơ thể cuộn tròn lại như một quả bóng.

Cô xoay người lấy chiếc khăn choàng trong ba lô ra sau đó đưa cho anh: "Anh có cần không?"

Bóng đen không cầm, cũng không di chuyển.

Cô ném chiếc khăn choàng qua rồi kéo khóa lều lại.

Lại trải qua một ngày vất vả, điện thoại vẫn không có tín hiệu, sạc dự phòng chỉ còn có một vạch, có lẽ cũng không trụ được bao lâu nữa. Cô không thể trông cậy vào điện thoại được nữa rồi.

Ban ngày vẫn còn ổn, lúc đi đường cảm thấy tràn đầy năng lượng, nhưng đến đêm, trong lòng cô cảm thấy rất chua chát vô cùng.

Không biết bây giờ mẹ thế nào, không biết Ngưu Ngưu có tác quai tác quái hay không, không biết Nhị Sa có đi thăm Ngưu Ngưu, đừng để Ngưu Ngưu chết đói hay không. Không biết mẹ đã biết tin cô bị rơi xuống vực chưa. Nếu như một thời gian nữa mà không tìm được thì có khi sẽ nghĩ cô chết rồi chứ.

Haizz, càng nghĩ mũi cô càng cay xè, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Cô vội vàng đưa tay lau mặt, khóc cái rắm gì. Không phải người xưa hay nói sống sót sau đại nạn nhất định sẽ có được cuộc sống hạnh phúc về sau hay sao? Sau này cô nhất định sẽ được sống một cuộc sống như tiên nữ.

Sau một ngày dài đi đường, cảm giác mệt mỏi ập tới, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô nghe thấy tiếng đập mạnh bên ngoài, nhưng lều vẫn vững chắc không hề rung chuyển.

Cô nghĩ có thể là bóng đen đang làm gì đó bên ngoài, vì thế cô mơ mơ màng màng rồi ngủ tiếp.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, ánh nắng đã chiếu vào một góc lều. Cô loay hoay mãi trong túi ngủ mới đứng dậy mở lều ra. Trời đã sáng, nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, hơi lạnh mang theo một chút ấm áp. Cô tựa đầu vào lều chào hỏi với bóng đêm: "Hi, chào buổi sáng."

Bóng đen đã nhặt thêm những chiếc cành khô và lá khô rồi chất thành đống rồi nhóm lửa.

Anh ngước lên nhìn cô không hề có bất cứ cảm xúc nào.

Dư An An kéo khóa lều bước ra ngoài, cô duỗi lưng rồi nói: "Toàn thân đều nhức mỏi, anh mặc ít như thế liệu có bị cảm không?"

Bóng đen không đáp lại, lúng túng quẹt vài cái mới châm được lửa.

Mặc dù quên hết tất cả mọi thứ, nhưng dù sao anh cũng là người trưởng thành, bắt đầu học lại những kĩ năng sinh tồn không phải điều khó khăn.

Điều đầu tiên sau khi thức dậy là phải giải quyết vấn đề cá nhân. Cô đi vòng qua lêu, tiến về phía sâu trong khu rừng rậm rạp. Ngay khi cô vừa nhấc chân đến đó, chân chưa kịp chạm đất đã vang lên một tiếng hét thất thanh rung chuyển cả khu rừng.

"Rắn."

Suýt chút nữa thì giẫm phải con rắn, cô phản ứng theo bản năng bật xa khoảng hai mét. Khi còn đi học thành tích nhảy xa của cô không được cao cho lắm.

Sắc mặt Dư An An rất khó coi, cô sợ nhất là động vật máu lạnh không xương này.

Bóng đen thấy cô sợ hãi thì đứng dậy đi tới. Anh cúi xuống nhặt con rắn mềm nhũn lên, sau đó giơ thẳng tới trước mặt Dư An An.

Dư An An bình tĩnh lại, giả vờ như không sợ hãi nhưng thực chất đã bị dọa cho chết khiếp.

"Anh giết rồi sao?"

Bóng đen không nói chuyện, vứt con rắn vào trong đống lửa, Dư An An vội vàng ngăn lại.

"Đừng, tôi không ăn thịt rắn."

Bóng đen dừng lại, sau đó tùy tiện giơ tay lên, "vù" một tiếng, con rắn biến mất trong rừng rậm.

Dư An An giật giật khóe miệng. Với sức mạnh của cánh tay này, chắc chắn anh ném lao rất tốt.

Sau khi giải quyết vấn đề cá nhân xong, lúc quay về cô thấy bóng đen đặt nửa con thỏ còn thừa hôm qua lên kệ để nướng.

Cô nhếch khóe môi trêu chọc anh: "Được lắm, bây giờ không ăn thịt sống nữa, mà còn biết cả đồ lạnh phải hâm nóng lên mới ăn cơ đấy."

Cô múc một hộp nước quay về, thịt thỏ còn nóng hổi, hai người chia nhau ăn xong rồi uống nước, sau đó thu dọn đồ đạc rồi tiếp tục lên đường.

Cả ngày cứ đi rồi nghỉ, nghỉ rồi lại đi, nhưng con đường trước mắt vẫn mờ mịt như cũ. Rừng rậm đầy cỏ dại và những ngọn núi dựng đứng cao ngất ngưởng không thấy chân.

Bóng đen khoác ba lô, hai người vừa đi, Dư An An vừa lẩm bẩm, cô hỏi gì anh cũng không đáp.

"Rõ ràng anh biết nói chuyện, nhưng sao anh không nói gì hết vậy?"

Bóng đen không trả lời.

"Khoảng thời gian anh sống ở đây có gặp phải thú dữ không? Ở vùng núi sâu rừng rậm này nhất định sẽ có thú dữ nhỉ?"

Bóng đen vẫn không trả lời.

"Bây giờ tôi rất nhớ giường, nhớ bát phở mẹ Trần nấu ở dưới nhà, nhớ cả cơm nắm, mì hoành thánh, gà xào xả ớt, cá sốt."

Dạ dày bắt đầu có cảm giác đói bụng, trong não cô toàn xuất hiện những món ăn. Bây giờ đối với cô mà nói, bát cơm trắng ăn hằng ngày cô không quan tâm lại là một món cao lương mĩ vị.

Cả hai đi một đoạn đường dài cuối cùng cũng tìm thấy một dòng suối, Dư An An quyết định dựng lều ở đây.

Buổi sáng ăn thịt thỏ, sau đó hai người chỉ ăn có một gói lương khô. Cô không thể tính toán cụ thể mình đã đi được bao xa mà chỉ cảm thấy hoa mắt, vừa mệt vừa đói.

Bóng đen tự giác dừng chân, sau đó anh đi kiếm thức ăn. Dư An An chịu trách nhiệm nhặt cành cây để nhóm lửa đun nước.

Sắc trời càng ngày càng tối, nhưng bóng đen vẫn chưa quay lại. Dư An An vừa lo lắng vừa sợ hãi, ban đầu chỉ có một mình, dù cô không có can đảm cũng phải cố gắng chịu đựng. Nhưng bây giờ có thêm bóng đen, trong tiềm thức của cô bắt đầu dựa dẫm vào anh. Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, bóng đen vẫn chưa quay lại, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng không thôi.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play