Edit: Hiền
Khi não của Dư An An phục hồi ý thức, phản ứng đầu tiên của cô là không biết bản thân mình còn sống hay đã chết. Cảm nhận được sự đau đớn, cô mở mắt ra, theo sau đó là một tiếng hét xuyên qua khe núi tĩnh lặng.
Lúc này cô đang lơ lửng giữa không trung, chiếc ba lô sau lưng mắc kẹt trên thân cây vững chắc, thân cây rũ xuống vách đá sâu thẳm, đáy thung lũng sâu như một xoáy nước nuốt chửng ý chí của con người, mắt thường nhìn không thấy điểm kết thúc.
Nếu như không có thân cây to lớn này, có khi cái mạng nhỏ của cô đã bị để lại nơi đây rồi.
Dư An An là một người đam mê thám hiểm, cô mới làm biên tập viên cho một tạp chí thám hiểm ngoài trời được hơn hai tháng. Vì cần nộp bản thảo, cô cùng đội ngũ của mình lên đường tới Lĩnh An, sau đó tìm được một hang động sâu vài trăm mét trong núi. Hang động này có dấu vết thăm dò từ ba mươi năm trước, có thể thấy rõ ràng vết dao và dấu súng còn sót lại.
Lúc mọi người đang phấn khích thì cô vô tình bị rơi xuống vực thẳm vô danh.
Vào thời khắc sinh tử, cô bảo vệ đầu mình theo bản năng. Sau khi lăn xuống thì bị va chạm rồi mất đi ý thức, đến khi tỉnh dậy đã thấy mình bị treo lơ lửng giữa không trung.
Bình tĩnh lại, đầu tiên phải tự nghĩ cách cứu mình trước.
Cô bị treo trên một thân cây lớn cao khoảng ba mươi đến bốn mươi mét, cây cổ thụ cao chót vót, cành cứng cáp chắc khỏe.
Bên dưới là vách đá và thung lũng sâu, lá rụng nhẹ nhàng đong đưa rồi rơi xuống một hồi lâu vẫn không thấy đáy.
Nếu mà rơi thẳng xuống, nghĩ tới đây cô bất giác rùng mình, toát mồ hôi lạnh.
Cô nhìn về phía bên kia sườn núi, cành lá bị bao phủ bởi rừng núi hoang vu, mặt đất mọc đầy cỏ dại, ánh nắng lấp ló xuyên qua những cành lá thưa thớt đan xen nhau.
Quan sát mấy lần và quyết định được chiến lược, đầu tiên cô cẩn thận rung chuyển thân cây, lá cây xào xạc, cành cây khẽ đung đưa nhưng không dữ dội.
Cô biết rõ, cành cây có thể chịu được trọng lực mà không xảy ra vấn đề gì.
Cô có kiến thức nền tảng về leo núi, lúc này nó đã phát huy tác dụng. Cô xoay tay bắt lấy một cành cây dài, thận trọng di chuyển về phía nhánh thân cây chính.
Cơ thể vừa di chuyển, chiếc ba lô phía sau đã trở thành chướng ngại vật lớn nhất.
Cô duỗi chân thử thăm dò, sau đó dẫm lên nhánh cây xù xì, cẩn thận cởi chiếc ba lô ra rồi ném về phía thân cây cứng cáp, không ngoài dự liệu, nó mắc vào đúng cành cây như ý muốn của cô.- Ứng dụng ㄒYㄒ
Do dùng sức nên thân cây rung lắc rất mạnh, cô dùng hai tay siết chặt, tim như thắt lại. Cô hít một hơi thật sâu, lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên quần áo rồi bám lấy cành cây để trèo về phía thân cây chính.
Những chỗ có nhánh cây thì rất dễ trèo, còn thân cây chính thì không có nhiều cành để bám. Cô dựa sát vào thân cây, cố gắng đè nén trái tim đang loạn nhịp của mình, sau đó lấy sợi dây thừng và chiếc khóa sắt trong ba lô ra buộc chặt vào thân cây, bên hông đeo túi bột. Cô vốc một nắm bột xoa xoa tay rồi bắt đầu cẩn thận đi xuống.
Khoảng nửa tiếng sau, người và ba lô cứu sinh đã hạ cánh an toàn.
Khi chân vừa chạm đất, cô khuỵu xuống, bất chấp cơn đau đớn trên người, vội vàng lục tìm điện thoại.
May mà điện thoại vẫn còn nguyên vẹn. Hình ảnh động của nhân vật trong màn hình chính là khuôn mặt tươi cười ngây ngô của cô, khóe mắt cong cong, đôi môi khẽ nhếch, khi đó cô cười rất hạnh phúc, còn hiện tại thì không thể cười nổi.
Cái gì cơ, không có tín hiệu.
"Má nó, đùa mình à, tín hiệu, tín hiệu, tín hiệu?" Dư An An lắc lắc điện thoại trên không trung, tiếc là điện thoại vẫn không có tín hiệu.
Gọi trời trời không ứng, gọi đất đất không linh, đành thôi vậy.
Cô không biết chính xác bản thân đang ở đâu. Bọn cô đến thám hiểm trong khu rừng sâu thẳm Lĩnh An. Ở đây có lẽ là ranh giới của Lĩnh An, nhưng phạm vi hiểu biết của cô không bao gồm nơi này.
Cô nhặt chiếc còi cứu sinh treo trên ba lô lên, trước khi xuất phát đội trưởng có yêu cầu mỗi thành viên đều phải mang theo, mọi người còn trêu đùa rằng thứ này chỉ dùng khi đi tiểu thôi.
Tiếng còi phát ra xuyên qua khe núi trống vắng làm kinh động tới xung quanh, chim bay vút lên trời khiến một mảng lá cây rụng xuống, trong lòng cô tràn ngập nỗi sợ hãi hoang tàn và mất phương hướng.
Sau khi thổi còi mấy lần, cơ thể cô mềm nhũn như bùn. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời cao hàng nghìn mét, không ngừng cầu nguyện trong lòng, hy vọng bạn bè có thể tìm thấy cô hoặc điện thoại có tín hiệu để cô có thể kêu cứu.
Chiếc áo khoác trắng có vài lỗ thủng, một bên ống quần jean bị rách một đường, chỉ có đôi giày leo núi vẫn còn bền, chỉ bị xước chút da.
Toàn thân cô đau nhức, vừa khát nước vừa mệt mỏi. Tay trái và chân trái bị va đập trước khi rơi xuống vực, cảm giác đau đớn ập tới rõ rệt. Có một số vết cắt ở lòng bàn tay và mu bàn tay, cũng may chỉ bị trầy xước nhẹ chứ không sâu, có những chỗ máu đã đông lại lộ rõ thành đường.
Cô lấy hộp cấp cứu ra rồi tiến hành khử trùng đơn giản bằng thuốc khử trùng. Ở trong núi sâu, mỗi cây cỏ đều chứa chất độc chết người, vì vậy không thể lơ là được.
Bên má cô còn có vết bỏng rát như kim châm, cô dùng điện thoại làm gương soi, có một vết xước dài khoảng 4-5 cm và một mảng trầy xước nhỏ, hơi đỏ và sưng tấy.
Lúc này không biết có thể thoát ra khỏi ngọn núi vô danh không, có thể chờ được giải cứu hay không mới là điều quan trọng, cô nào còn tâm trạng để quan tâm tới khuôn mặt mình có bị biến dạng hay không chứ.
Trong ba lô vẫn còn nửa chai nước khoáng, cô uống vài ngụm cho thấm cổ họng, sau đó đậy chặt nắp lại để cứu mạng.
Cô đeo ba lô lên khập khiễng đi về phía trước theo hướng la bàn.
Kim đồng hồ chỉ bốn giờ mười lăm phút chiều, cô nhìn về hướng xa xăm trên đỉnh đầu, tự hỏi liệu đồng đội liệu có tìm mình không. Nhưng theo như tác phong mọi khi, đợi người khác cứu thì thà tự cứu chính mình, tự tìm con đường sống cho mình mới là điểm quan trọng nhất.
Trong ba lô có đầy đủ tất cả mọi thứ, không hư hỏng nhiều lắm. Cả một đoạn đường dài cô đã ăn hết nửa cái bánh lương khô, nhưng trước mắt vẫn là một mảng bao la mờ mịt.
Sắc trời dần tối rồi xám xịt, trong núi sâu rừng già thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo.
Bước chân của cô ngày càng hỗn loạn, cô sắp không bước nổi nữa rồi.
Điện thoại vẫn không có tín hiệu, cô đoán nơi này không được phủ sóng, nếu cứ tiếp tục đi như thế này thì sẽ chết vì kiệt sức hoặc chết khát mất.
Vì vậy, trước tiên phải đi tìm nguồn nước đã.
Nơi có cây thì nhất định sẽ có nước.
Dư An An đi bộ rất lâu, ánh mắt luôn tìm kiếm vách đá hoặc con sông, tai cẩn thận lắng nghe tiếng nước chảy.
Khi mắt cô chạm thẳng đến lối vào của một hang động nhỏ, cô lê đôi chân mệt mỏi đi tới. Hai mắt cô sáng lên, có một dòng nước nhỏ chảy ra từ những vết nứt trên vách đá, nước trong vắt và tinh khiết.
"Nước, nước, nước" Cô phấn khích hét lên, sau đó cởi ba lô vứt xuống đất. Cô uống một hơi hết chỗ nước còn lại trong chai, nước chảy từ đôi môi khô khốc vào cổ họng, chảy vào lục phủ ngũ tạng đang đói khát, cơ thể thoáng chốc trở nên sảng khoái.
Cô nhắm chuẩn miệng chai vào khe hở của dòng nước, sau đó tìm một vài viên đá nhỏ xếp lót, mệt mỏi nằm thẳng xuống đất thành hình chữ đại. Khát, mệt, đói, đau nhức khắp người, mặc dù trong lòng cô hơi tủi thân nhưng đây không phải lúc, nếu cứ ngồi đây mà khóc lóc mãi thì cũng không thể sống sót được.
Khi nước chảy được khoảng một phần ba chai, Dư An An đứng dậy đi vòng quanh hang động, lối vào cao khoảng hai mét và rộng một mét, bên trong tối đen như mực không thể nhìn rõ, nhưng lối vào lại sạch sẽ hơn những nơi khác.
Cô cẩn thận lắng nghe âm thanh, phát hiện trong hang không có dấu vết hay âm thanh của dã thú liền đi vào.
Nương theo ánh sáng yếu ớt, cô có thể phân biệt được những cành cây ngọn cỏ trong hang, nó nằm trên một tảng đá khá lớn.
Dư An An tặc lưỡi, tình huống gì thế này.
Trong đầu cô hiện lên hàng trăm dấu chấm hỏi, cô không tìm được dấu vết nào khác đành nghi hoặc bước ra ngoài.
Dòng nước chảy rất chậm, mãi mới rót được nửa chai, trời càng ngày càng tối, cô không có ý định tiếp tục đi tiếp nữa, có đi cũng không tìm được chỗ nào thích hợp hơn để nghỉ ngơi. ( truyện trên app t.y.t )
Lúc căng lều ra, góc bên trái bị hỏng nên không thể dựng lên nổi.
Cô nhìn bốn phía xung quanh thì tìm thấy một cành cây dài thẳng, cô đặt nó vào góc lều rồi dùng dây buộc cố định, đệm bơm hơi tự động được bơm đầy không khí, cuối cùng cũng coi như dựng xong chiếc lều.
Cô làm thêm một chiếc giá đỡ lửa đơn giản, sau đó đổ toàn bộ chai nước vào hộp đựng đồ ăn trưa, rồi lấy cỏ khô và cành khô mà cô nhặt được để nhóm lửa.
Ngọn lửa bùng lên kêu tanh tách giống như có thứ gì đó giẫm lên cành cây, phát ra âm thanh lạo xạo trong thung lũng sâu hoang vắng không người ở, khiến cho người ta ớn lạnh sống lưng.
Không biết ở đây có thú dữ không nữa.
Vừa nghĩ tới thú dữ khiến cô sởn gai ốc.
Cô nắm chặt áo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, nước trong hộp từ từ nóng lên rồi sôi sùng sục.
Cô đeo găng tay rồi bưng hộp cơm chứa nước sôi đặt xuống đất, sau đó vừa sưởi ấm vừa lục tìm điện thoại.
Ngày nay chụp ảnh nên pin không còn nhiều, nhưng cô vẫn muốn xem những bức ảnh về cuộc sống hằng ngày của mình để giải tỏa nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng.
Cô sẽ chết ở đây sao, cô phải tìm lối ra bằng cách nào.
Trời hoàn toàn tối đen, chỉ còn ánh sáng phát ra từ ánh lửa và màn hình điện thoại, tiếng côn trùng, tiếng rắn, tiếng chim hót líu lo trong rừng sâu, lần đầu tiên cô cảm nhận được sức mạnh của con người quá nhỏ bé.
Những gì cô có thể làm đó chính là để lại dấu vết trên đường đi, tự mình tìm được lối ra.
Cô đổ nước ấm vào chai, sau đó đun thêm nước, lấy gói mì ăn liền duy nhất còn sót lại trong ba lô ra, bẻ một nửa cho vào nước nôi, nửa còn lại thì cẩn thận gói lại rồi cất vào ba lô.
Mùi thơm của mình nhanh chóng tỏa ra, Dư An An hít mấy hơi liền. Trong ba lô vẫn còn sáu, bảy gói lương khô, đủ cho cô ăn trong vài ngày.
Hy vọng trong mấy ngày này có thể được giải cứu hoặc tìm được nơi nào đó có tín hiệu để cầu cứu.
Mùi thơm của mì bay lơ lửng trong không khí thu hút các con vật xung quanh.
Cô dùng đũa khuấy mì, lẩm bẩm tự động viên mình: “Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, bồ thức đản thát phối thoái bảo. Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong, thiết bản ngưu nhục tiên dương song."
Cô đói tới mức hoa mắt chóng mặt, bây giờ trong đầu chỉ toàn là đồ ăn.
"Hừm, thơm quá!" Cô lấy đũa gắp mì, hít một hơi thật sâu mùi thơm, sau đó dùng găng tay bê hộp mì ra.
Đột nhiên có một âm thanh u ám vang lên bên tai, âm thanh rất nhỏ nhưng có thể nghe thấy rõ ràng, nó lơ lửng trong không trung vô cùng quỷ mị.
Dư An An quay phắt người lại, vừa nãy cô nhìn chằm chằm vào đống lửa nên mọi thứ trước mắt trở nên tối đen, trước mặt cô là một bóng đen cao lớn, đầu tóc rối bù, trên người còn quấn thứ gì đó. Dư An An sợ hãi hét toáng lên.
"A" một tiếng, hộp mì nóng bỏng đập thẳng vào bóng đen kia.