Edit: Hiền

Ăn cá nướng xong, Dư An An đưa thuốc cho bóng đen uống.

Dự trữ một ít cá nướng và nước, Dư An An nhìn bóng đen ăn đến mức mặt đen kịt, cô chỉ về phía bờ suối: "Đi rửa mặt đi."

Bóng đen giống như nhận được mệnh lệnh, ngoan ngoãn đặt chiếc túi ngủ đang gấp dở trong tay xuống, sau đó đi thẳng ra bờ sông múc nước xoa lên mặt.

Khóe miệng Dư An An giật giật, rửa mặt kiểu gì thế mà cứ như mài sắt thế kia. Chẳng phải chỉ có mỗi nắng gió làm da mặt dày và thô ráp hơn thôi sao.

Đột nhiên não cô chợt lóe lên một ý tưởng, cô lấy đồ gì đó trong ba lô ra rồi đi tới ngồi xổm bên cạnh anh.

Bóng đen quay đầu nhìn cô, Dư An An giơ tuýp màu xanh trắng trong tay lên: "Đây là kem đánh răng, nhưng mà tôi không có dư bàn chải đánh răng, để tôi dạy anh nhé."

Cô vắt một ít kem đánh răng ra, bôi lên ngón trỏ rồi cho vào miệng, sau đó chà xát lên răng.

"Như thế này, anh thử đi."

Bóng đen ngoan ngoãn đưa tay ra, cô bóp kem đánh răng lên ngón trỏ của anh. Anh bắt chước cô xoa vào miệng, nhưng sau khi xoa vài lần, anh lại rút tay ra.

Dư An An thấy anh dừng lại thì không hiểu ra làm sao, chỉ thấy bóng đen cau mày suy nghĩ, sau đó dùng tay xé lấy dải vải trên quần áo của mình rồi quấn quanh ngón tay, cuối cùng giơ tay về phía cô.

Dư An An có thể nói là chết lặng. Đây không chỉ là bản năng, mà là lẽ thường tình trong cuộc sống.

Quả nhiên khi chung sống với con người, anh đã dần dần trở lại cuộc sống bình thường.

Cô bóp kem đánh răng lên tay cho anh, quan sát anh đánh răng, có vẻ như dùng vải tốt hơn dùng tay nhiều. Một lúc sau thì bắt đầu xuất hiện bọt trắng.

"Anh súc miệng rồi đánh lại lần nữa đi."

Anh làm lại lần nữa, súc miệng xong liền nhìn cô rồi nhe răng ra.

Răng anh trắng và đều tăm tắp, trông tươi tắn lại sạch sẽ, nhìn anh đáng yêu chẳng khác gì một đứa bé vậy.

Dư An An giơ ngón tay cái lên, cho anh một like.

Bóng đen được khen ngợi thì hai mắt sáng lên. Dư An An nhìn khuôn mặt nhếch nhác và bộ râu chưa cạo của anh.

Khi bóng đen nhìn thấy cô cầm dao rồi cười hắc ám đi về phía mình, anh sợ hãi đến mức vội vàng bỏ chạy.

"Cạo râu." Cô nhướng mày.

Bóng đen lắc đầu không ngừng, vô cùng kháng cự.

"Nhìn anh như người hoang dã vậy đó."

Đôi mắt bóng đen chớp chớp. Bình thường anh sẽ lắc đầu phản bác, nhưng hôm nay thật kỳ lạ, anh lại gật đầu.

Dư An An thấy hành động của anh thì buồn cười: "Tự thừa nhận mình là người hoang dã à?"

Bóng đen vẫn im lặng, anh nghĩ như thế cũng tốt.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Dư An An bước tới đẩy bóng đen xuống đất, sức lực của anh rất lớn nhưng dễ dàng bị cô chế ngự. Cô đè đầu gối lên thắt lưng anh, con dao trong tay khua qua khua lại: "Cạo râu."

Bóng đen vẫn muốn giãy giụa, nhưng một tay Dư An An ấn ngực anh: "Không được động đậy, cẩn thận con dao trên tay bà đây đấy."

Cô cầm dao khua trước mặt anh, bóng đen chỉ có thể im lặng nhượng bộ.

Dư An An cúi đầu tiến lại gần anh, ánh mắt đánh giá khuôn mặt anh.

Anh thấy Dư An An càng tiến gần hơn, hơi thở của cô phả vào mặt anh có mùi thơm đặc biệt. Anh ngơ ngác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang càng ngày càng gần của cô, đôi mắt to tròn dường như có thể hút người khác vào bên trong.

"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy gái đẹp bao giờ hả." Dư An An mở to mắt.

Như thể bị nhìn thấu tâm tư, bóng đen vội vàng né tránh. Dư An An bĩu môi, giữ cằm anh lại: "Không được động đậy."

Không cho nhìn, anh chỉ có thể nhắm chặt mắt lại. Dư An An đánh giá một lúc rồi bắt tay tiến hành cạo.

Bóng đen cảm giác được lưỡi dao lạnh lẽo chạm vào làn da của mình từng chút một, bên tai nghe thấy tiếng "xẹt xẹt" nhẹ nhàng. Dưới mũi bắt đầu có cảm giác mát lạnh, có thứ gì đó dần dần bong ra, rải rác ở hai bên má.

Lúc đầu anh nhắm mắt lại, nhưng sau đó cảm thấy không có gì đe dọa nên mở đôi mắt đen láy ra. Đập vào mắt anh là khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to và con dao của Dư An An.

Anh đột nhiên nhắm mắt lại, Dư An An bĩu môi: "Nhát."

Cô không biết cạo râu nên cứ coi như đang cạo lông mày. Sau khi không còn râu nữa, đường nét khuôn mặt của bóng đen lập tức hiện ra rõ ràng.

Bóng đen chắc cũng trạc tuổi cô, anh sống ở nơi hoang dã lâu như vậy, trong bộ dáng non nớt vẫn có chút gì đó rất lão luyện. Đôi môi mỏng của anh mím chặt, sống mũi cao, lông mày sắc sảo và đôi mắt long lanh. Trên mí mắt hẹp, hàng mi dày và mảnh, hơi run run. Có một vết sẹo và nhiều vết trầy xước trên má trái, làn da màu đồng trông vô cùng hoang dã.

Cô chép miệng, mới chỉnh sửa đơn giản cho anh một chút thôi mà vẻ ngoài đã thăng hạng không ít.

"Chậc, chắc lúc trước thu hút được nhiều ong bướm lắm đây."

Ý là sao? Khen hay là mắng anh thế?

Bóng đen ngồi dậy nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong nước, sau đó đưa tay sờ sờ mặt, không có râu nhìn kỳ quá.

Dư An An đột nhiên ngồi bên cạnh anh, sờ sờ cằm: "Tôi nghĩ phải đặt cho anh một cái tên mới được."

Bóng đen nhìn về phía cô, sau khi cạo râu, khuôn mặt tuấn tú trông gọn gàng hơn rất nhiều, đôi mắt sáng còn có chút dễ thương.

Cô nâng cằm nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, bóng đen bị cô nhìn cảm thấy không được tự nhiên, hai tay bắt đầu cọ vào nhau.

"Này, tên Tiểu Bạch thì sao nhỉ?"

Khóe miệng bóng đen giật giật, Tiểu Bạch, chê anh đen thì cứ nói thẳng đi, dù sao anh cũng đâu phản bác.

Dư An An thấy vẻ mặt kháng cự của anh thì cười he he đáp: "Có vẻ hơi tùy ý, vậy đổi tên khác đi."

"Tiểu Hắc, nghe giống như tên con chó í, hay là Lang, gọi là Tiểu Lang nhé?" Cô lại tự phản bác: "No no no no, phải kiếm một cái tên nghe thấy liền có cảm giác uy phong mới được."

Bóng đen mím môi, đứng dậy rời đi.

"Này, sao thế, chê à, vậy anh tự đặt đi." Dư An An đứng dậy đuổi theo anh.

Vẻ mặt bóng đen không chút thay đổi, anh không biết đặt.

Dư An An đi theo phía sau anh, cô vừa nghĩ vừa lẩm bẩm: "Sức chiến đấu bộc phát, Chiến Lang nhé."

Bóng đen không lên tiếng, chỉ thu dọn hành lý rồi chuẩn bị lên đường. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dư An An đi vòng quanh anh: "Tôi không thể gọi anh là bóng đen, cái quái gì mới được chứ. Cái tên Chiến Lang này tôi nghĩ lâu lắm đó, tôi vô cùng thích Lãnh Phong luôn."

"Có rồi." Đột nhiên cô nhảy tới trước mặt anh, hai tay giữ chặt cánh tay anh, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng đen cao hơn mình một cái đầu: "Tên Chiến Phong nhé, dũng cảm thiện chiến, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tốc độ còn nhanh hơn cả gió."

Chiến Phong nghe kì kì, bóng đen không lên tiếng. Dư An An nhướng mày nhìn anh: "Quyết định vậy nhé, tôi gọi anh là Tiểu Phong, hoặc là Tiểu Chiến, hoặc là Tiểu Phong Phong, Tiểu Chiến Chiến."

Bóng đen cảm thấy ớn lạnh sống lưng, anh sắp xếp đồ đạc xong liền trốn xa khỏi Dư An An.

Mà Dư An An đi phía sau như tìm được niềm vui mới, cô không ngừng gọi anh: "Tiểu Phong, Tiểu Chiến, Tiểu Phong Phong, Tiểu Chiến Chiến, Tiểu Phong Phong. Này, đừng có phớt lờ tôi thế chứ, anh đi chậm thôi, tôi không theo kịp, Tiểu Phong Phong, đợi tôi với."

Thấy trên mặt bóng đen viết đầy chữ tôi không thích, tôi ghê tởm, tôi không muốn.

Dư An An cầm ba viên đá đặt xuống đất, viên đầu tiên là Tiểu Bạch, viên thứ hai là Tiểu Chiến, viên thứ ba là Tiểu Phong.

Bóng đen chọn viên đá đầu tiên, Tiểu Bạch.

Dư An An nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, oke Tiểu Bạch thì Tiểu Bạch, nhưng mà cô gọi Tiểu Phong rất thuận miệng, nên thôi cứ gọi là Tiểu Phong đi.

Cuối cùng Dư An An cứng đầu cứ gọi anh như vậy, anh cũng đành phải thỏa hiệp đổi từ Tiểu Bạch thành Tiểu Phong.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play