Edit: Hiền

Dư An An không hiểu anh muốn nói gì, cô đang nghĩ không biết có phải anh đang muốn hỏi hoặc là bày tỏ anh là ai không.

Nhìn thấy sự mờ mịt trong mắt anh, trong lòng cô có chút thương hại.

Trong núi sâu vào đầu thu, toàn bộ rừng núi được bao phủ bởi một màu vàng xanh.

Ánh nắng sớm mai xuyên qua những cành lá thưa thớt, hắt lên chút ấm áp trong cái giá lạnh.

Buổi sáng, trong núi sâu sương mù dày đặc, những ngọn cỏ phủ đầy sương, cây cỏ ngẩng cao đầu thực hiện quá trình quang hợp.

Cái lạnh xâm nhập vào làn da bị lộ ra của cô, chiếc áo khoác trắng ban đầu giờ đã chuyển sang màu đen trắng, với những vết cắt dài trên đầu gối và quần, đi đường có thể cảm nhận rõ được gió tạt qua.

Nhìn thấy bóng đen rời đi, bóng lưng tràn ngập sự hiu quạnh và cô độc. Khăn choàng và bật lửa ở nguyên chỗ cũ, anh chưa hề chạm vào chúng.

Dư An An cầm lên, đặt hộp cơm vào khe hở của vách đá để hứng nước, sau đó nhặt thêm vài cành củi để nhóm lửa.

Nấu xong nửa gói mì, mùi hương của nó tản ra. Cô liếm đôi môi khô khốc, dạ dày đã bắt đầu kêu ùng ục.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngước lên thì thấy thấy bóng đen tới gần, sau đó dừng lại trước mặt cô.

Bóng đen rất đen, nói chính xác hơn là rất bẩn thỉu và bừa bộn, quần áo gần như không thể che nổi cơ thể, đầu tóc bù xù, chỉ có đôi mắt đen trong như thủy tinh, ánh mắt trong trẻo như một đứa nhỏ chưa bị chuyện đời vấy bẩn.

Mà lúc này anh giống hệt cô, cứ nhìn chằm chằm vào bát mì đang nóng hầm hập.

Giống như tâm linh tương thông, ánh mắt hai người chạm nhau, Dư An An bật cười.

Không hiểu sao tìm được một người hoang dã có số phận y hệt mình trong núi sâu này cũng không phải là chuyện xấu.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Chỉ có nửa gói mì, cô còn không đủ ăn, mà đối phương là một người đàn ông nhìn có vẻ hung dữ nhưng đôi mắt sáng lóa. Người đàn ông này hình như rất có hứng thú với mì.

Sau khi nấu chín mì xong, Dư An An đeo găng tay rồi bưng hộp mì xuống. Mỗi hành động của cô, đôi mắt của bóng đen đều theo sát.

Trong mắt có chút mông lung, nhưng dường như càng có nhiều mong đợi hơn.

Dư An An đặt hộp mì trước mặt, sau đó húp một miếng mì thơm ngon.

Bóng đen không nhúc nhích mà cứ ngồi xổm trước mặt cô, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô.

Cô nhẹ nhàng thổi hơi nóng của mì, mặc dù chỉ còn nửa gói mì ăn liền nhưng lại giống như một bữa tiệc thịnh soạn.

Sau khi uống một ngụm nước mì, đôi mắt cùng hàng lông mi dài của cô khẽ ngước lên nhìn bóng đen, cô thấy bóng đen đang nuốt nước bọt, cố gắng hết sức chống lại sự thôi thúc đưa tay ra tóm lấy.

Mặc dù bóng đen mất trí nhớ, sau đó lạc trong khu rừng này không biết bao lâu rồi, nhưng nhìn cái cách dù muốn cũng không vươn tay ra để chộp lấy thứ mình muốn của anh, cô đoán trước khi anh mất trí nhớ chắc hẳn là một người rất có học thức.

Xuất phát từ lòng thương xót và cảm thông, cô húp hai ngụm nước mì rồi đưa hộp mì cho anh trong ánh mắt mong đợi.

Ánh mắt của bóng đen vẫn dừng lại trên hộp mì, cô giơ tay lên, anh nhìn thẳng về phía cô.

Dư An An nhướng mày ra hiệu cho anh cầm lấy, sau đó lấy đôi đũa dùng một lần ra: "Anh biết dùng đũa không?"

Cô vừa nói vừa bóc lớp màng bọc đôi đũa ra, sau đó hướng dẫn anh cách sử dụng đũa.

Bóng đen học cách sử dụng đũa một cách trôi chảy, nhưng kỹ thuật của anh rất vụng về, anh mấy miếng đã xử lý xong gói mì nóng hổi. Dư An An nhìn cách anh ăn, hai má phồng lên, nhìn hộp mì với vẻ mặt bất lực: "Anh ăn hết bữa tiệc thịnh soạn nhất của tôi rồi."

Bóng đen sửng sốt một lúc, không nói gì mà đặt hộp mì xuống sau đó đứng dậy rời đi.

Dư An An đổ đầy nước, đun sôi lên để rửa sạch chiếc hộp, sau đó lại đun nước tiếp.

Cô vào trong lều gấp túi ngủ lại, cô phải tiếp tục tìm lối ra. Cô không mất trí nhớ, không thể ở lại đây được. Cô phải quay về nhà, cô nhớ chiếc giường, nhớ mẹ và Ngưu Ngưu.

Đột nhiên nhớ tới bóng đen, còn anh thì phải làm sao đây?

Nhưng nhìn tình trạng của bóng đen không được lạc quan cho lắm, giao tiếp cũng gặp trở ngại lớn.

Một lúc sau, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng động, chắc là bóng đen đã quay lại. Vừa quay đầu cô đã thấy bóng đen ngồi xổm trước cửa lều, mái tóc rối bù và khuôn mặt bẩn thỉu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô.

Dư An An đứng dậy đi ra khỏi lều: "Tôi phải đi rồi, anh phải làm sao đây?"

Bóng đen chỉ tay về phía ngọn lửa đã tắt bên cạnh.

Dư An An nhìn kỹ thì thấy một con gà rừng vừa to vừa béo, bộ lông sặc  sỡ với cái đuôi thon dài.

Thịt, ánh mắt cô đột nhiên phát sáng, cô phấn khích nhảy cẫng lên: "Đại cát đại lợi, chúng ta ăn thịt gà đi."

Cô nhìn bóng đen, khụ, đây là con gà mà bắt bằng tay không, thân thủ cũng không tệ nha.

Cô đi tới rồi ngồi xổm xuống, cầm lông gà rừng nhìn về phía bóng đen: "Anh biết quanh đây có nguồn nước nào không?"

Bóng đen vẫn im lặng, cuối cùng lắc đầu.

Chắc là không biết có nguồn nước quanh đây.

Dư An An từ bỏ việc nói chuyện với anh, cô lấy hộp cơm đã rửa sạch ra đi tới khe hở của vách đá để hứng nước.

"Anh đi nhặt mấy cành củi đi để tôi nhóm lửa, chúng ta ăn thịt gà nướng." Dư An An phấn chấn nói. Sau khi trải qua vụ ngã xuống núi, đây là chuyện đầu tiên khiến cô vui như thế.

Làm gì có thứ gì vui hơn việc tìm được nước, thịt để bảo toàn tính mạng sau khi trải qua kiếp nạn chứ.

Một lúc sau bóng đen nhặt cành lá khô quay trở về, cô chất thành một đống, vừa làm vừa nói: "Tôi dạy anh nhóm lửa nhé, đây là bật lửa, không biết anh có nhớ không." Cô cầm bật lửa giơ ra trước mặt anh: "Cái này có thể tạo lửa, có lửa rồi thì có thể nấu được đồ ăn, cũng có thể nướng thịt gà."

Bóng đen cầm lấy bật lửa rồi ngắm nghía một lúc lâu.

Dư An An nhìn anh nói: "Anh thử nhóm lửa xem."

Bóng đen nhớ lại động tác cô đốt lửa để nấu mì hồi sáng, anh giơ tay tới gần bên đống lửa, sau đó đặt tay lên vị trí đá lửa, "xẹt" một tiếng, ngọn lửa nảy lên. Mặc dù ngọn lửa không lớn nhưng bóng đen cảm thấy rất sợ hãi, vội vàng rụt tay lại.

Cô không giúp đỡ mà dùng ánh mắt cổ vũ nhìn anh.

Bóng đen suy nghĩ một lúc, cầm chiếc bật lửa lên và thử lại lần nữa, lần này nhóm lửa một cách rất trơn tru.

Lúc này trong đôi mắt thăm dò của bóng đen hiện lên một tia sáng.

Dư An An mỉm cười, cô dựng cái giá lên và vui vẻ nghĩ về món thịt. Đột nhiên cô dừng lại, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía bóng đen: "Lúc trước anh toàn ăn đồ sống sao?"

Mãi một lúc sau bóng đen mới gật đầu.

Sau một vài lần cô cũng đã có được một số manh mối. Bóng đen có thể hiểu được một chút, nhưng có lẽ khối ngôn ngữ lưu trữ trong não anh khiến anh không thể diễn đạt được từ đó, hoặc có một số từ anh cảm thấy lạ lẫm.

Ăn thịt sống bảo sao trên người anh lại có mùi máu tanh nồng nặc. Cô bắc nước lên kệ để đun, sau đó bảo bóng đen vặt lông gà.

Sau khi xối nước mấy lần để rửa sạch lông và máu gà, cô lấy một cành cây to để bóng đen xuyên con gà qua.

Động tác của bóng đen rất nhanh nhẹn, con gà mập mạp nhanh chóng bị xuyên qua cành cây.

Dư An An ngồi bên cạnh kinh hãi nói: "Này, thân thủ của anh cũng được phết đó, có khi tay không giết địch cũng không thành vấn đề ấy chứ."

Bóng đen nhất thời không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

Cô ngại ngùng cười nói: "Trên tivi có diễn tay không diệt địch đó, à, anh không nhớ gì hết."

Vẫn còn một nửa gói gia vị mì ăn liền, mỗi lần cô nấu chỉ cho có một chút, đúng lúc phần gia vị còn lại cũng có tác dụng.

Cô có mang theo một con dao chuyên dụng của riêng mình, dài gần mười phân, lưỡi dao chém xuyên qua miếng thịt gà, mỡ gà nhỏ vào lửa phát ra tiếng tanh tách.

Bóng đen nhìn chằm chằm vào con gà rừng đang nướng dở, có thể thấy được anh rất muốn ăn nó.

"Đừng vội, phải nướng chín mới ăn được. Có phải anh đã quên tất cả mọi thứ, bao gồm cả kiến thức sống cơ bản đúng không?"

Bóng đen không nói gì, nhiều nhất cũng chỉ lắc đầu mà thôi. 

Cô không hiểu cái lắc đầu này để xác nhận hay phủ nhận lời cô nói.

"Tôi phải tìm lối ra, hoặc là tìm được nơi có tín hiệu điện thoại, tôi không thể ở đây chờ chết chờ người ta tới cứu được. Còn anh thì sao?"

Bóng đen vẫn không nói chuyện, ban đầu anh ngồi bên cạnh yên lặng quan sát Dư An An nướng gà. Một lúc sau không biết tại sao anh bắt đầu có dấu hiệu nổi cáu.

Anh siết chặt nắm tay, đứng dậy rồi rời đi.

Dư An An không muốn nhiều chuyện, lỡ anh phát điên lên rồi đánh người thì sao, với kỹ năng tay không giết địch của anh thì cô làm sao mà đấu nổi.

Hương thơm của thịt gà tỏa ra khiến cô không nhịn được mà nuốt nước miếng. Cô cắt một miếng thịt bỏ vào miệng, mặc dù gia vị không vừa ý nhưng dù sao đang ở trong rừng sâu, cô cũng không dám đòi hỏi nhiều. Với lại cô đã nhịn một ngày một đêm rồi, miếng thịt nướng nóng hổi này là bữa tiệc thịnh soạn nhất đấy.

Cô vừa nướng thịt gà vừa cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó quay đều nhìn về phía hang động: "Này, thịt chín rồi, mau ra ăn thôi."

Trong hang động không có phản ứng gì, Dư An An bẻ một miếng đùi gà đặt lên nắp hộp cơm, sau đó mang tới cửa hang, cô dựa vào vách hang rồi hét lớn vào trong: "Anh không ăn thật sao? Ngon lắm đó, anh ngửi thử đi này."

Cô vừa nói vừa vừa đẩy chiếc nắp hộp vào bên trong, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân, tiếp đó là miếng đùi gà bị giật lấy. Bóng đen há miệng cắn một miếng đã hết nửa cái đùi. ( truyện trên app T Y T )

"Anh ăn chậm thôi, còn nóng đó."

Dư An An quay lại đống lửa, chậm rãi ăn thịt gà. Cô ăn hết lớp bên trên rồi rắc thêm gia vị vào. Bóng đen ăn xong cái đùi gà thì đi tới ngồi khoanh chân đối diện cô.

Cô ăn rất chậm, anh thì ăn rất nhanh, ăn ngấu nghiến. Ăn hết hơn nửa con gà, Dư An An không ăn nổi nữa, cô để dành phần còn lại cho bóng đen.

Cơm no nước đủ, cô bắt đầu tìm kiếm nơi kín đáo để giải quyết vấn đề sinh lý của mình.

Đến lúc cô quay về thì bóng đen đã biến mất. Cô thu dọn đồ đạc rồi nói vọng vào bên trong hang động: "Tôi đi đây, tôi có mang theo mấy cái bật lửa, cho anh hai cái đó, biết đâu anh lại dùng tới."

Hang động không có phản hồi, Dư An An đựng một bình nước sôi, trong tay cầm chiếc hộp đựng phân nửa nước, dùng để uống trên đường đi.

Cô đi theo hướng kim la bàn tiến về phía trước, buổi sáng ăn rất no nên không cảm thấy đói, cô đi đã được hơn nửa ngày.

Trong rừng sâu không có đường đi, mỗi bước chân đều xuyên qua bụi cây rậm rạp, hằn lên những dấu chân.

Dư An An cố hết sức mình bước đi, dưới chân gập ghềnh khó đi, mấy lần cô còn bị vấp vào cành cây hoặc đá mã ngã nhào. Cô có một khát khao sống mãnh liệt, cô phải cắn răng kiên trì.

Nhìn đồng hồ đã điểm đến hai giờ chiều, lúc này cô mới ngồi xuống một chỗ trống trải để nghỉ ngơi.

Cô tựa đầu vào ba lô, dùng giọng nói vừa phải cất lời: "Muốn đi theo thì cứ quang minh chính đại mà đi, không cần phải lén lén lút lút như thế. Ở trong rừng sâu này chỉ có hai chúng ta, anh còn đùa giỡn tôi. Anh vẫn còn tâm trạng để đùa giỡn sao?"

Khoảng chừng mấy chục giây sau, một bóng người bước ra khỏi gốc cây cổ thụ, sau đó chậm chạp đi tới.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play