Edit: Hiền

Bóng đen lập tức né sang một bên, dễ dàng né tránh đòn tấn công vô hại.

Dư An An tránh xa khỏi sinh vật không rõ danh tính kia, cô nhanh chóng rút một cành cây dài đang cháy đỏ trong ngọn lửa, miệng thì niệm Hallelujah, A di đà phật, yêu ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa mau cút hết ra.

Cái bóng dường như sợ hãi trước hành động hoặc tiếng la hét của cô, nó kinh ngạc đứng im một lúc, sau đó bắt đầu đi đi lại lại tại chỗ.

Dư An An nắm chặt cành cây, răng đánh vào nhau kêu lập cập, run rẩy nói: "Là ai đó?"

Bóng đen dừng chân, sau đó nó nôn nóng muốn tiến về phía trước.

Dư An An sợ hãi đến mức lùi lại, cô ôm một cành cây xù xì nóng đỏ trước ngực để tự vệ.

Cô cố gắng đè nén bản thân bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, gặp chuyện mà bị hoảng loạn là điều tối kỵ.

"Đừng qua đây, đừng tấn công tôi." Cô lạnh giọng chống cự, dù sao cô cũng chỉ là con gái, có uy hiếp nhưng cũng không đáng kể.

Bóng đen kia tiến về phía trước hai bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cành củi lửa trong tay cô rồi dừng lại.

Trông anh rất lo lắng, cô mơ hồ nhìn thấy anh đang nắm chặt tay, hình như đang rất tức giận và cáu kỉnh.

Dư An An kiềm chế cơn sợ hãi trong lòng, mở miệng nói: "Anh nói đi, anh có biết nói chuyện không. Anh là ai, có phải là người hoang dã hay không? Tôi nói anh nghe, tôi không phải đồ ăn, tôi không ăn được."

Cô vừa dứt lời, đột nhiên bóng đen kia mở miệng nói: "Cô là ai?"

Biết nói chuyện, biết nói tiếng người, ba chữ "cô là ai" chứng minh anh không phải người hoang dã. Nhưng nhìn vào bước chân và cái bóng, cũng không phải là thứ gì đó không sạch sẽ.

Dư An An sợ đến mức bay mất ba hồn bảy vía, cuối cùng cũng hồi phục được một nửa.

"Tôi tên Dư An An, vô tình đi lạc tới đây. Anh là ai?"

Cô nói xong, biểu cảm của bóng đen kia rõ ràng rất kích động. Anh đi qua đi lại tại chỗ, bỗng muốn xông lên phía trước, sau đó lại kiềm chế lùi lại, giống như đang muốn trút giận nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. 

Tim Dư An An đập thình thịch, tên hoang dã này, à không, người này là kẻ ngốc sao? Hay là anh mắc bệnh hưng cảm?- Ứng dụng ㄒYㄒ

Triệu chứng của bệnh hưng cảm cũng tương tự như vậy, cáu kỉnh, nóng nảy, mất bình tĩnh, ném đồ đạc, đánh người. Vừa nghĩ tới việc đánh người, cô vội vàng lùi lại phía sau.

Cô vẫn đang cầm cành cây trong tay để tự vệ: "Đừng tấn công tôi, tôi là người tốt, tôi không làm hại anh, anh cũng đừng làm hại tôi."

Bóng đen không nhúc nhích cũng không trả lời lại, mà chỉ đứng đối diện nhìn chằm chằm cô.

Hai người giằng co một hồi lâu, Dư An An lặng lẽ di chuyển đến ba lô của mình và lấy một túi lương khô ra. Cô muốn dùng cách này để thăm dò, sinh vật giống người giống quỷ, hoặc cũng có thể là thực vật ở vùng hoang dã này là cầu nối thông tin duy nhất.

"Ở đây có lương khô, anh có muốn ăn không?"

Bóng đen nghi hoặc nhìn Dư An An, sau đó ánh mắt rơi vào vật trong tay cô. Nương theo ánh sáng của ngọn lửa, Dư An An có thể nhìn thấy rõ tóc của bóng đen kia dài đến cằm, râu cũng sắp kết bím được rồi, vừa bẩn thỉu vừa lộn xộn, nhưng đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ mờ mịt và sắc bén.

Cô cảm nhận được cảm xúc không ổn định của bóng đen, cô cắn một góc túi, sau đó xé túi lương khô ra, vừa lấy một miếng để cắn, vừa giơ miếng còn lại ra.

Bóng đen không nhúc nhích, cô tiến lên phía trước mấy bước, miệng thì vẫn nhai để cho đối phương biết thứ này có thể ăn được.

Bóng đen hơi đăm chiêu, một lúc sau mới chậm rãi giơ tay ra, nhưng không biết vì sao lại hạ xuống luôn.

Dư An An cảm nhận được sự phản kháng của anh, cô tiến lên một bước nhỏ giơ miếng lương khô tới trước mặt anh.

Lần này bóng đen giơ tay lên nhận lấy. Nương theo ánh lửa, cô thấy cánh tay của anh đầy vết sẹo, đen tới mức khó có thể thấy anh đang mặc quần áo gì. Hình như là một chiếc áo phông nhưng không thể nhìn được màu sắc, hơn nữa nó còn bị xé thành từng mảnh dài, chỉ che được nửa người, quần bên dưới cũng bị rách từng mảng.

Bóng đen cầm lấy lương khô, lúc đầu chưa có ý định ăn mà chỉ cầm cái gói suy nghĩ một hồi lâu.

Dư An An sắp ăn hết miếng bánh, nhưng anh vẫn chưa ăn.

"Ăn xong thì sẽ không thấy đói, không đói thì tâm trạng cũng sẽ tốt lên."

Cô vừa nói vừa nhìn về phía bóng đen, bóng đen dường như nhìn thấy được sự chân thành, không có ác ý trong mắt cô, sau đó từ từ đưa chiếc bánh lên cắn một miếng.

"Cái túi đó không ăn được, ăn bên trong ấy." Ngay lúc cô giơ tay muốn ngăn lại, bóng đen đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén và dữ tợn giống như đàn bò nhà cô đang bảo vệ thức ăn vậy.

Cô chắc chắn rằng bóng đen này tưởng cô sẽ cướp của anh.

Cô thu tay lại, tỏ ý mình không hề công kích: "Lấy bánh bên trong để ăn."

Bóng đen không nói chuyện mà cắn theo cách của mình. Anh cắn được một miếng lương khô rồi nhai trong miệng, sau đó cắn thêm một miếng nữa. Một phút sau chiếc bánh lương khô trong tay đã bị anh ăn sạch.

Bóng đen ăn bánh xong không còn cáu kỉnh như trước nữa.

Anh quay lại nhìn chiếc hộp vừa mới bị vứt đi, nó vẫn còn đang bốc khói. Anh ngồi xổm xuống giơ tay múc nước súp trong hộp rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó quay đầu nhìn Dư An An.

"Cô là ai?" Bóng đen kia lại hỏi.

"Dư An An."

"Dư An An." Bóng đen lặp lại ba chữ này.

"Anh là ai?" Cô ngập ngừng hỏi anh.

Bóng đen vẫn đang lặp lại ba chữ "Dư An An".

"Đúng vậy, tên tôi là Dư An An, anh còn nhớ mình tên gì không?"

Nhìn quần áo của anh có thể đoán được anh mặc một chiếc áo phông, chiếc quần lao động rách nát tới mức không nhận ra hình dạng nữa. Cộng thêm cả cách nói chuyện và cảm xúc thì anh không phải người mắc hội chứng hưng cảm, mà anh giống như cô, ngã xuống núi rồi không may mất trí nhớ. ( truyện trên app t.y.t )

Lúc trước cô có đọc được một bài báo về các triệu chứng của mất trí nhớ.

Có hai loại mất trí nhớ, một loại là chứng mất trí nhớ do tâm lý, nguyên nhân là do yếu tố tâm lý, còn loại kia là do chấn thương bên ngoài.

Bộ não bao gồm nhiều phần, ví dụ như phần ngôn ngữ, phần thần kinh, phần trí nhớ, có lẽ phần trí nhớ của anh có vấn đề.

Bóng đen lắc đầu, Dư An An thấy anh im lặng thì không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Cô thận trọng tới gần, ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, vô thức cau mày lùi lại một bước. Cô không có ác ý, nhưng mùi tanh này rất đáng sợ, dễ khiến cho cơ thể con người buồn nôn.

"Anh có nhớ được gì không, ví dụ như anh tới đây bao lâu rồi, vì sao bản thân lại tới đây, hoặc là anh còn nhớ những gì xảy ra trong thời gian này không?"

Bóng đen không đáp lại, anh khẽ quay đầu, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

"Tôi đoán anh vô tình rơi xuống đây rồi mất trí nhớ, đúng không?"

Bóng đen nghiêng đầu, tóc tai rối bù trông như một kẻ hoang dã, nhưng đôi mắt của anh trong trẻo đến kinh ngạc, cái đầu nghiêng nghiêng giống như Ngưu Ngưu nhìn rất đáng yêu.

Sự phản kháng mạnh mẽ ban đầu của Dư An An dần dần nới lỏng.

Bóng đen im lặng một lúc lại bắt đầu có dấu hiệu bực mình, trông anh như muốn phát điên, muốn gầm lên, muốn trút giận nhưng lại cố gắng kiềm chế..

Dư An An cảm thấy chua xót, trong lòng cô dâng lên một tia tương hại.

Nếu như cô rơi xuống núi mà bị như anh thì liệu có phải sẽ tệ hơn anh không? Có khi bản thân chết đói, phơi thây giữa đồng không mông quạnh, hoặc có thể bị thú dữ tấn công, thậm chí còn bị ăn mất xác luôn cũng nên.

Bóng đen rời đi, Dư An An chắc chắn bóng đen này sẽ không làm tổn thương cô.

Vừa mệt mỏi vừa đói khát, vừa nãy còn chưa kịp ăn một miếng mì nào thì đã dâng hiến cho thần núi rồi.

Mặc dù đói nhưng cũng không còn tâm trạng để nấu mì nữa, cô uống chút nước rồi chui vào lều.

Nằm trong túi ngủ, cô cố gắng kìm nén không cho nước mắt rơi.

Nhưng càng nhịn thì càng khó chịu. Cô cố gắng tiết kiệm sức lực, không muốn lãng phí vào việc rơi nước mắt.

Cô mặc đủ ấm, nằm trong túi ngủ nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Ban đêm trong rừng sâu vô cùng khắc nghiệt, cô nhớ đến bóng đen kia, tạm thời cứ gọi anh là "bóng đen" đi, dù sao cũng không biết dùng từ gì để hình dung anh.

Toàn thân anh đầy những vết sẹo, không biết khoảng thời gian này anh sống sót trong khu rừng kiểu gì nữa.

Vết thương do bị ngã mà tạo thành sao? Ban đêm tối quá nên cô không thể nhìn rõ. Có lẽ vì thương cảm cho số phận cùng khổ, cô ngồi dậy mở túi ngủ ra nhìn bốn xung quanh nhưng không thấy bóng đen đâu.

Có thể anh đang trốn trong hang động, Dư An An lấy một chiếc khăn choàng ấm trong ba lô ra rồi đi tới cửa hang.

"Tôi có một chiếc khăn choàng có thể giữ ấm, anh có cần không?"

Đợi một lúc nhưng trong hang vẫn không có phản hồi.

"Tôi để ở cửa hang nhé, nếu anh muốn dùng thì cứ tự lấy, hoặc là đốt lửa cũng được. Tôi có bật lửa, anh có thể dùng để sưởi ấm."

"Anh có biết dùng bật lửa không, nhặt một ít lá khô với cành mục là có thể nhóm được lửa, như vậy sẽ không bị lạnh nữa."

"Tôi để ở cửa hang rồi, nếu anh cần dùng thì cứ tự lấy nhé."

Dư An An đặt đồ xuống rồi quay trở lại lều.

Cô dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng một lúc lâu sau không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, cô dần dần không thể chống lại được cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi.

Đến khi buổi sáng thức dậy, cô bị một mùi tanh hôi đánh thức.

Cô cố gắng chịu đựng cơn cồn cào trong bụng, vừa mở mắt ra thì sợ đến mức run cầm cập.

"Sao anh lại vào đây, sao anh lại ở đây." Bóng đen nửa ngồi xổm trước cửa lều, nửa tựa người vào trong lều, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

"Dư An An." Bóng đen cuối cùng cũng nói chuyện, nhưng mà lại gọi tên của cô.

Cô ngồi dậy, quấn chặt túi ngủ, cảnh giác nhìn bóng đen. Trời sáng có thể nhìn thấy rõ bóng đen đầu tóc rối bù, không nhìn rõ được khuôn mặt, áo ngắn tay màu trắng đã bị nhuộm màu đen, xen lẫn chút màu vàng trắng.

Cánh tay đen sạm đầy vết sẹo, trông rất thương tâm.

"Đây là chỗ ngủ của tôi, anh không được vào đây, anh muốn gọi tôi thì có thể đứng ngoài cửa."

Không ngờ bóng đen này trông có vẻ hung tợn nhưng lại rất ngoan ngoãn.

Cô mặc áo khoác rồi chui ra khỏi lều, bóng đen đang đứng ngay trước cửa, hình như là đang đợi cô.

"Có chuyện gì sao?" Cô hỏi.

Bóng đen nghiêng đầu muốn diễn tả điều gì đó, có điều cuối cùng không biết diễn tả thế nào, anh chỉ nói một từ: "Tôi."

Dư An An ngước mắt ra hiệu cho anh nói tiếp: "Anh muốn nói gì?"

Bóng đen siết chặt nắm tay, loay hoay cố gắng tìm kiếm ngôn ngữ trong trí nhớ, nhưng mãi một lúc sau vẫn chỉ thốt ra được một chữ "Tôi".

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play